Hơn nữa, cái bụng của con hổ này xẹp lép, nhìn Hạng Tư Thành như nhìn con mồi. Cái miệng của nó há to ra, chất nhầy chảy xuống. Nó không biết thân phận của người đối diện tôn quý đến mức nào, nó chỉ biết là nó đã đói bụng ba ngày rồi, phải xé xác con người đang đứng trước mặt ra để lấp đầy bụng mình.
Cuộc chiến giữa người và hổ, căng thẳng đến cùng cực.
Hạng Tư Thành bình tĩnh trở lại sau sự ngạc nhiên. Nói thật, lúc mới nhìn thấy con hổ này, anh cũng hơi sửng sốt, nhưng chỉ chớp mắt đã điều chỉnh được trạng thái. Đối mặt với ánh mắt gầm gừ của hổ dữ, Hạng Tư Thành cũng nghiêm túc hơn. Được đó, thế này mới thú vị hơn một chút chứ, nếu mày coi nó là phương án dự phòng của mày thì e rằng mày sẽ phải thất vọng thôi.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành tập trung lại. Anh không hề hoảng hốt, mũi chân bật mạnh vào mặt đất, thân thể bay ra phía sau. Anh vừa rời khỏi vị trí đó thì thân thể to lớn của mãnh hổ cũng hạ xuống. Mãnh hổ cuồng nộ, gầm lên một tiếng, như đang tức giận vì thức ăn thoát khỏi móng vuốt của mình. Nó không hề dừng lại, lại lao tới một lần nữa. Hạng Tư Thành không chọi cứng với nó, anh chỉ dùng khinh công chạy trốn. Cứ thế, người chạy hổ đuổi, chẳng mấy chốc đã được mấy chục lần. Sau một lần vồ hụt, mãnh hổ không xông tới nữa, Hạng Tư Thành hơi dừng lại, cũng không tiếp tục né tránh, ngược lại còn bật người lên. Bị đuổi lâu như thế, đến lúc đánh trả rồi.
Sự công kích bất ngờ của Hạng Tư Thành khiến mãnh hổ hơi sững sờ, nhưng bản tính hung tàn lập tức khiến nó nổi giận. Thức ăn mà dám phản kháng, rõ ràng là đang khiêu khích chúa tể của các loài thú! Mãnh hổ lại dồn lực vọt lên, cặp móng vuốt lấp lóe tia sáng lạnh. Tất cả mọi người nín thở nhìn lên không trung. Ánh mắt sắc nhọn của Hạng Tư Thành bỗng ngưng tụ lại, chân phải xoay tròn, đột nhiên đá thẳng vào đầu hổ ngay khi móng vuốt của nó chỉ cách anh một ngón tay. Rầm một tiếng, móng vuốt lướt qua mặt nạ của Hạng Tư Thành, mãnh hổ đổ rầm xuống mặt đất. Cú đá kịch liệt vừa rồi của anh khiến đầu óc của mãnh hổ quay cuồng, nhưng cũng khơi dậy bản tính hung tàn của nó. Nó ngẩng đầu lên, bò dậy và phát ra tiếng gầm thét còn đanh tai hơn vừa rồi. Trong lúc nó định tìm kiếm mục tiêu thì bỗng cảm thấy thân mình trở nên nặng nề, trên đầu lại vang lên tiếng xé gió.
Đầu hổ trùng xuống, khuôn mặt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ, không mang theo một chút tình cảm nào. Anh cưỡi trên lưng hổ, tay trái túm chặt lấy phần da trên cổ nó, tay phải nắm chặt, lại giáng một cú đấm xuống. Nhưng cú đấm ấy lại khiến mãnh hổ sực hiểu, thì ra “thức ăn” đang cưỡi trên lưng nó!
Giơ tay, nắm tay, giáng xuống thật mạnh.
Một đấm, hai đấm, như thể không biết mệt mỏi. Rốt cuộc, sau những cú đánh liên hoàn, động tác của mãnh hổ ngày một chậm chạp, nhưng những cú đấm của Hạng Tư Thành thì càng lúc càng nặng nề. Tất cả mọi người ở đây im