Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Đôi mắt của Hạng Tư Thành tập trung nhìn vào chỗ đó. Những tiếng vang nặng nề như gõ vào trái tim của mọi người. Hạng Tư Thành nhạy cảm phát hiện ra sỏi đá trên võ đài đang rung động. Chẳng bao lâu sau, đáp án hiện lên trước mặt mọi người. Thời khắc nhìn thấy nó, tất cả đều hít một hơi khí lạnh. Ngay cả người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như Hạng Tư Thành cũng cảm thấy kinh hãi. Thân hình của con quái vật trước mặt còn lớn hơn con hổ vừa rồi gấp mấy lần, hai chiếc răng nanh lấp lóe tia sáng lạnh. Thứ xuất hiện trước mặt Hạng Tư Thành là một con voi hoang dã!
Tuy còn những một tiếng nữa, nhưng voi nổi tiếng là loài vật da dày thịt béo, hơn nữa hình thể còn khổng lồ như thế. Hạng Tư Thành có thể đánh chết một con hổ, nhưng chắc chắn không thể đánh chết được một con voi. Dựa theo quy tắc đặt cược, Hạng Tư Thành cần đánh bại mười kẻ khiêu chiến trong vòng ba tiếng, muốn một con voi hoang dã không có tính người nhận thua thì chỉ có một cách, đó là đánh bại nó, hoặc nói cách khác là giết nó.
Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ chỉ toàn sự khó tin, đây là một con voi hoang dã, là động vật được quốc gia bảo vệ, sao… sao nó lại xuất hiện ở đây?
Trái tim của Khúc Tiểu Nghệ như muốn nhảy lên cổ họng, với trí thông minh của mình, chỉ nhoáng cái là cô ta đã hiểu ra mưu kế của Ngụy Lai.
Đầu tiên là lợi dụng lỗ thủng trong quy tắc đặt cược, khiến tất cả mọi người cược Hạng Tư Thành thắng, nhưng tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn. Thực ra tám người khiêu chiếu đầu tiên đều không phải mục đích của Ngụy Lai, con mãnh hổ thứ chín và con voi hoang dã thứ mười mới là đòn sát thủ thực sự.
Một mũi tên trúng bốn đích, thực sự là rất cao tay!
Voi hoang rít lên một tiếng, vòi voi giơ lên cao, quất mạnh về phía Hạng Tư Thành. Khí thế quá hung mãnh, Hạng Tư Thành không dám xem thường, anh lập tức dùng khinh công né tránh. Cho dù anh giỏi võ đến mấy thì cũng là người, chọi cứng với loài vật khổng lồ này thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Tất cả mọi người cảm thấy nản lòng. Đừng nói đây là một con voi hoang dã hung ác, cho dù nó đứng im ở đó để mặc Hạng Tư Thành đánh thì e rằng cũng chẳng dễ gì giết được một con voi da dày thịt béo trong vòng nửa nén nhang.
Nhìn tình thế trên võ đài, Ngụy Lai thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên sự khôn khéo chưa từng có.
Lúc này, Hạng Tư Thành đứng trên võ đài, tuy rằng trên mặt không có một biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Thời gian đã trôi qua một nửa rồi, nếu không thắng được thì Bành Khiếu sẽ chết.
Chiến hữu của anh từng vì anh mà mất một chân, tiền đồ sáng lạn cũng tan thành mây