“Chiến thần vô địch! Chiến thần vô địch!”
Cả đấu trường sôi lên sùng sục, vô số người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt nóng cháy, như đang nhìn người anh hùng của lòng mình.
Giờ khắc này, Khúc Tiểu Nghệ nhìn Hạng Tư Thành, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Cô ta chạy xộc tới, trong mắt ngập tràn sự quan tâm, thậm chí chính cô ta cũng không nhận ra được rằng đáy mắt mình còn mang theo sự ái mộ, lên tiếng nói: “Hạng Tư Thành, anh không sao chứ?”
Hạng Tư Thành lắc đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, trùng hợp đối diện với sắc mặt trắng bệch của Ngụy Lai ở trên tầng hai. Anh nhếch môi cười: “Đi thôi, tới lúc đi đòi nợ rồi!”
Sau đó, hệt như phản ứng dây chuyển, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đứng lên. Thời khắc ấy, đấu trường vốn ầm ĩ trở nên im ắng, vố số người cúi người với Hạng Tư Thành, bất kể đó là bá chủ một phương hay là ông trùm trong thế giới ngầm.
Thực lực tuyệt đối của Hạng Tư Thành chiếm được sự tôn trọng của bọn họ.
“Cậu… Cậu chủ, chúng ta thua rồi, làm… làm sao bây giờ?”
Ngụy Lai siết chặt nắm đấm, thậm chí móng tay còn ghim vào thịt, nhưng hắn không hề hay biết.
“Một vài khách đặt cược đã bắt đầu yêu cầu trả tiền cược rồi, vậy… vậy chúng ta có trả không?”
Giọng nói của Ngụy Lai rất nhẹ, như một con dã thú sắp bùng nổ, đôi mắt hắn đỏ ngầu: “Mặc dù những kẻ đó chẳng là gì với nhà họ Ngụy, nhưng nếu hợp sức lại thì ngay cả nhà họ Ngụy cũng không dám tùy tiện đắc tội. Hơn nữa nhà họ Ngụy đã tích lũy danh tiếng suốt mấy chục năm, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng vì chuyện này được!”
“Lần này là sai lầm của tôi…”
“Nhưng trong tài khoản của chúng ta không có nhiều tiền như thế!”
“Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để điều động vốn lưu động từ mấy công ty của nhà họ Ngụy, lấy ra khoảng tám tỷ, cộng với vốn tài chính hiện tại của võ đài, hẳn là đủ để bù vào món nợ này. Nói với những khách đặt cược còn lại, chúng ta sẽ viết giấy nợ với danh nghĩa nhà họ Ngụy, nhất định sẽ hoàn trả số tiền còn lại trong vòng ba ngày”.
“Chuyện này tuyệt đối không được để bố tôi biết, có hiểu không?”
Nói đến đây, đôi mắt của Ngụy Lai trở nên lạnh lẽo, người phụ trách rùng mình một cái, lập tức gật đầu lia lịa.
Mặc dù hắn rất nóng nảy và kiêu căng, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn phải có thủ đoạn và đầu óc thì mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Ngụy được.
Ví dụ như kế hoạch ngày hôm nay, một khi thành công, hắn sẽ mang đến một khoản thu nhập kếch xù cho nhà họ Ngụy.
May mà hắn đã bắt đầu tiếp nhận các sản nghiệp của nhà họ Ngụy rồi, vậy nên hắn vẫn có quyền lợi điều động tài chính. Phải trả món nợ này trong âm thầm, bởi vì nếu đám anh em kia mà biết hắn mắc phải một sai lầm nghiêm trọng như thế thì e rằng địa vị của hắn sẽ bị dao động.
“Nhưng chẳng phải chúng ta cần thanh toán hai mươi tỷ sao?”
“Để tôi nghĩ cách giải quyết bên Khúc Tiểu Nghệ, nợ tiền của một mình cô ta còn hơn là nợ hàng ngàn người”.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, như đạp vào trái tim của Ngụy Lai. Hắn biết ai đang tới đây, nhưng hắn không muốn quay đầu lại, càng không muốn thừa nhận.
Nhưng tiếng bước chân đã dừng lại rồi, người kia đã gần ngay kế bên, hắn bắt buộc phải đối diện với sự thật tàn khốc này.
Trong ánh mắt phẫn nộ mang theo nỗi sợ hãi tột độ.
Người đàn ông này đáng sợ đến mức ấy!
Ở bất kể nơi nào, nó cũng xứng đáng là một vương giả, vậy mà lại chết dưới tay Hạng Tư Thành. Nực cười làm sao, hắn còn muốn dạy anh một bài học, thậm chí lúc này hắn còn thấy biết ơn Vua Sói, nếu anh ta không ngăn hắn lại thì với sự tàn nhẫn mà Hạng Tư Thành thể hiện ra trên võ đài, e rằng bây giờ hắn không chỉ gãy chân mà thôi.
“Anh Ngụy,