Vào đầu tháng 9, lần điều trị thứ tư của Cừu Hành đã đến.
Trong thời gian Cừu Hành đang điều trị, Giải Dương đến bồn hoa dưới lầu ngồi xuống như thường lệ.
Dị năng trung tâm đang chạy với tốc độ cao, Giải Dương ngẩn người nhìn lá rơi trên mặt đất.
Sắp tới mùa thu, không bao lâu nữa hoa cỏ cây cối đều sẽ khô héo tàn lụi, cây cối rụng lá rất nhiều, thu thập dị năng sẽ trở nên rất bất tiện, và chậm chạp hơn.
Đây không phải là tin tốt.
Quá trình điều trị đầu tiên của Cừu Hành chỉ có năm lần, lần này là lần áp chót.
Sau khi điều trị, Cừu Hành sẽ có một thời gian hồi phục, kéo dài khoảng hai đến ba tháng.
Khoảng thời gian hồi phục này vốn là một cơ hội tốt để cậu lặng lẽ và tự tin sử dụng dị năng của mình để giúp đỡ cơ thể Cừu Hành, nhưng lại đến mùa đông.
Nếu không có đủ dị năng dự trữ mỗi ngày, thì hiệu quả nâng cơ của Cừu Hành chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng tình trạng thể chất hiện tại của Cừu Hành không cho phép cậu hạ hiệu xuất một chút nào.
Gánh nặng điều trị lại càng tăng lên, anh còn bận đối phó với phong gia, gần đây Cừu Hành đã gầy đi rất nhiều, mặc dù nước da của anh trông khá ổn nhưng thực tế vóc dáng của anh đã gầy đi rất nhiều.
Nhưng cậu không thể đưa Cừu Hành đi tìm một nơi có cây cối tươi tốt để trải qua mùa đông.
Bây giờ là thời điểm quan trọng để giải quyết gia đình phong gia, không thể bỏ đi.
Cậu cũng cần phải hiểu rõ về công việc của Vinh Đỉnh không bỏ đi được.
Sẽ thật tuyệt vời nếu có một nguồn cung cấp dị năng phù hợp.
Nghĩ đến điều này, Giải Dương tập trung vào dị năng.
Cậu muốn di chuyển cái hệ thống vẫn còn được cất giấu này …
“Sao em lại ngồi ở đây?”
Giải Dương định thần lại, ngẩng đầu nhìn và thấy Cừu Hành nhợt nhạt đứng trước mặt cậu, liền vội vàng đứng dậy lên và hỏi: “Tại sao lại đi xuống rồi? Khi nào điều trị kết thúc, anh có thấy khó chịu không?”
“Tôi không thấy em sau khi điều trị xong, điều đó làm cho tôi rất khó chịu.”
Giải Dương khựng lại, nhìn vẻ mặt vô cảm nhưng mồm nói lời yêu thương của Cừu Hành, bật cười rồi chủ động nắm tay Cừu Hành: “Em chỉ xuống đây đón nắng, phơi nắng một xíu.
Em hứa lần sau điều trị xong người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là em.”
Cừu Hành hừ lạnh một tiếng, nắm tay Giải Dương lại, sau đó đột nhiên buông Giải Dương tay, giúp Giải Dương phủi những vết bẩn trên lưng quần, cau mày nói: “Lớn từng rồi, lại còn ngồi xuống đất.
Mấy ngày nay nhiệt độ cao, trời nắng có gì đẹp mà phơi, không sợ bị cảm nắng à?”
“Bây giờ là mùa thu, làm sao mà bị cảm nắng được ạ.”
“Giải Dương.”
“Dạ?”
“Mẹ nói mẹ muốn đi xem showcase kỉ niệm một năm debut của em.”
Thời gian debut của Giải Dương khá mơ hồ.
Nguyên chủ ban đầu đã nhập IUD vào tháng 6, nhưng sau khi gia nhập nhóm, nguyên chủ ban đầu đã không chính thức xuất hiện trước công chúng cho đến ngày Giải Dương xuyên qua.
Sau khi Giải Dương đến, đó là tháng 10 mới có buổi biểu diễn đầu tiên.
Tóm lại, thời gian rất hỗn loạn, fans không thể biết được ngày nào Giải Dương thật sự ra mắt.
Phần lớn fans thậm chí còn muốn lấy buổi biểu diễn của Giải Dương vào tháng 10 làm thời điểm Giải Dương ra mắt chính thức, nhưng bản thân cậu lại không muốn xóa dấu vết của nguyên chủ nên sau khi thảo luận với Tần Thành, thì lấy giá trị trung bình và lấy kỷ niệm đầu tiên của cuộc gặp gỡ, một năm tròn ra mắt sẽ vào tháng 9.
Và mẹ của Cừu Hành, theo lời bác sĩ, là có thể kéo dài nhiều nhất đến cuối tháng Chín.
Sức khỏe của mẹ trong tháng 9 hẳn rất yếu ớt, liệu bà có thực sự ổn ở một dịp sôi động như kỷ niệm một năm ngày ra mắt của cậu không? Liệu sức khoẻ có bị yếu đi không?
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang cụp mắt xuống để giúp cậu phủi quần áo của cậu nói, “Được, em sẽ để lại ghế tốt nhất cho mẹ và anh.”
Sau đó anh nâng mắt lên nhìn cậu, gần người vào hôn Giải Dương: “Ừ.”
…
Vài giờ sau, kết quả kiểm tra tháng này của Cừu Hành được công bố.
Kirkman cầm đơn kiểm tra kích động và nói: “Khối u co lại nhanh hơn, vị trí thu nhỏ cũng rất lý tưởng.
Nếu tiếp tục như vậy, liệu trình điều trị thứ hai không cần phải hoàn thành, Cừu Hành có thể đạt được trạng thái phẫu thuật tốt nhất.”
Nói cách khác, sự tra tấn từ việc điều trị kéo dài này có thể kết thúc sớm hơn.
Giải Dương rất hài lòng, quay đầu nhìn Cừu Hành, chỉ thấy anh cau mày, trên mặt không có biểu hiện gì vui mừng.
Anh thay đổi ý định, hiểu ra và hỏi: “Lo lắng về hiệu quả của cuộc phẫu thuật?”
“Ảnh hưởng của cuộc phẫu thuật?” Cừu Hành chưa kịp trả lời, Kirkman đã tiếp lời và nói: “Cừu Hành, đừng lo lắng về chuyện này quá, chuyện điều trị này rất tốt, gần như là một phép màu vậy, cuộc chiến chống lại bệnh tật sắp kết thúc, cậu nên tự tin về điều đó.”
Cừu Hành thấy tâm trí của mình bị nhìn thấu, không còn giấu diếm nữa, anh bèn hỏi: “Nếu điều trị sau phẫu thuật không tốt, thì để lại di chứng gì?”
“Cừu Hành.” Kirkman không đồng ý nhìn Cừu Hành, “Đây không phải là điều mà anh nên để ý bây giờ.”
Cừu Hành không nói gì.
Giải Dương chủ động nắm tay Cừu Hành nói với Kirkman: “Nói cho anh ấy biết đi, nếu không anh ấy sẽ luôn suy nghĩ lung tung.”
Kirkman không còn cách nào khác, đành phải đáp lại: “Di chứng nhẹ, nặng, trung bình đều có: nói lắp, liệt mặt, động kinh, và trong trường hợp nặng, liệt nửa người, liệt nửa người, hoặc thậm chí trực tiếp trở thành một người thực vật.
Nhưng tôi hứa, Cừu Hành, tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh gây thiệt hại thứ cấp cho cơ thể của anh trong thời gian điều trị.”
Sau khi nghe Kirkman nói có thể bị liệt lửa người và sẽ bị trở thành người thực vật, Cừu Hành nắm chặt tay Giải Dương.
“Còn có một di chứng khác mà Kirkman không nói, đó là không có di chứng.”
Không khí trang nghiêm nguyên bản trong phòng đình trệ, Kirkman và Cừu Hành nhìn về phía Giải Dương.
Giải Dương hỏi Kirkman: “Có rất nhiều bệnh nhân sau ca mổ thành công không để lại di chứng gì đúng không?”
Kirkman hiểu ra, vội gật đầu: “Đúng vậy, có nhiều bệnh nhân sau ca mổ hoàn toàn không để lại di chứng gì, hoặc đã xuất hiện di chứng, nhưng nếu tiếp tục điều trị và phục hồi sức khỏe, họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi di chứng và khỏe mạnh trở lại.
Cừu Hành, anh thật sự cần phải lạc quan hơn.
“
Giải Dương nhìn Cừu Hành và nói: “Em nghĩ mình thật may mắn.
Có lẽ mình sẽ không bị góa chồng, mà em cũng rất kiên nhẫn, nếu anh có bị liệt đi chăng nữa, em chắc chắn có thể chăm sóc giúp anh hồi phục từ từ.
Anh cũng phải tin tưởng vào thực lực bác sĩ Kirkman, ông ấy sẽ không để anh trở thành người thực vật đâu.
Còn nữa, anh không muốn tổ chức hôn lễ với em sao?”
Cừu Hành hô hấp căng thẳng: “Hôn lễ?”
“Ừm, hôn lễ.
Khi nào anh bình phục hoàn toàn, em sẽ tổ chức hôn lễ với anh.
Em không muốn nghe anh gọi em là vị hôn phu nữa mà muốn nghe anh gọi…..” Sau đó cậu không nói gì nữa, rất có ám chỉ một cái mà nhéo lòng bàn tay của anh.”
Cừu Hành vội vàng nắm chặt tay Giải Dương, yếy