Edit: Ry
Đồng Kiếm nghiến răng, xông lên phía trước túm lấy cổ áo Mạc Bân, giơ tay muốn đánh gã.
Mạc Bân ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, gã nói: "Đồng Đồng, anh đã 28 rồi, không kéo dài được nữa."
Động tác của Đồng Kiếm dừng lại, nắm đấm đến cuối vẫn không thể đập xuống, cậu sụp đổ nói: "Vậy tại sao anh không nói sớm một chút! Lúc anh Hạo rời đi, mọi người đã họp bàn xem có muốn tiếp tục không hay trực tiếp giải tán, rõ ràng anh---"
"Lúc ấy như vậy thì anh có thể làm gì!" Mạc Bân bắt ngược lại tay cậu, đứng dậy đẩy cậu ra: "Cậu nói cậu muốn tiếp tục ca hát, A Lam thì nói IUD là sơ tâm* của mình, công ty không muốn mất đi cái biển hiệu IUD, còn anh là đội trưởng! IUD là anh thành lập! Chẳng lẽ cậu muốn anh nói là "Thôi đừng tiếp tục nữa, tất cả giải tán đi, chúng ta không cố nổi đâu" à? Cậu muốn anh gánh cái tội ấy như thế nào đây!"
*Sơ tâm là ước nguyện/tư tưởng/lòng tin/con đường ban đầu đã đặt ra để hết lòng thực hiện theo, không để bản thân bị sa ngã, cũng có thể hiểu là đứa con tinh thần.
Đồng Kiếm kinh ngạc nhìn Mạc Bân, như thể đây là lần đầu tiên quen biết gã. Cậu bỗng giơ tay đấm trán mình, ngồi sụp xuống bứt tóc nức nở.
Mạc Bân thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ giãy dụa, nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt, gã nhanh chóng điều chỉnh lại tốt cảm xúc của mình, nhìn về phía Kha Lam và Hồ Tiêu rôi nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi cũng nói thẳng. Hoặc là các người phối hợp với tôi, để Giải Dương mang danh khiến nhóm giải tán; hoặc là tôi từ chối tham gia vào buổi concert kỷ niệm 5 năm đợt tháng 10, tôi cũng sẽ không lấy ra bài hát mình mới viết, mọi người cùng nhau mở cửa nhận chết*. A Lam, cậu cũng đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Anh Tiêu, ba nghệ sĩ làm ra tiền quan trọng hơn, hay là một người mới còn chưa chính thức debut quan trọng hơn, tự anh suy xét đi."
*Nguyên văn: 起开天窗完蛋, khai thiên song hoàn đản, mở cửa sổ là chấm dứt. Ý nói mở cửa công khai mọi chuyện (chuyện IUD chuẩn bị tan rã và những tin đồn xấu về Dương Dương là do nhóm cố tình tung ra) rồi cùng chết.
Mạc Bân rời khỏi.
Kha Lam tiến lên vỗ lưng Đồng Kiếm, y hỏi: "Anh Tiêu, anh... Chọn cái gì?"
Hồ Tiêu bị nghệ sĩ mình tự tay nâng đỡ đâm cho một dao như vậy, tức giận đến mức chỉ muốn lập tức phong sát* Mạc Bân. Nhưng hắn không thể, phong sát Mạc Bân thì IUD cũng kết thúc, Kha Lam và Đồng Kiếm cũng chết theo, công ty cũng sẽ không đồng ý cho hắn làm như vậy.
*Chặn mọi hoạt động của một nghệ sĩ, không để nghệ sĩ đó xuất hiện trên mạng xã hội hay bất cứ sóng truyền hình, tác phẩm nào.
"Để anh suy nghĩ... Để anh suy nghĩ lại một chút." Hai tay hắn nắm chặt đặt lên bàn, đỡ lấy cái đầu: "Giải Dương mới 20 tuổi, là anh chiêu mộ thằng bé, là anh..."
...
Giải Dương tìm thấy một cây đàn ghita trong phòng ký túc xá.
Anh như nhặt được của quý, ôm ghita một mình tự đàn tự hát rất lâu, ngón tay từ lạ lẫm nhanh chóng trở nên thuần thục, tiếng ca cũng thành công từ cứng ngắc biến thành thoải mái mượt mà tự nhiên.
Sau khi tìm lại được cảm giác, anh thử ngâm nga mấy bài hát kinh điển yêu thích nhất mà đời trước mình viết ra, càng hát trong lòng càng thoải mái, càng hát tâm tình càng rộng mở, linh cảm đã nhiều năm bị tận thế kiềm chế nay như gió thổi trên đồng bằng, vừa nhanh vừa mãnh liệt, vòng quanh linh hồn anh, khuấy động những vũ điệu điên cuồng.
Phá nát, sụp đổ, u ám, tuyệt vọng, tử vong... Sống lại, hi vọng, vạn vật hồi sinh, tương lai vẫn còn đó.
Những giai điệu dưới đầu ngón tay chậm rãi thay đổi, biến thành một chương nhạc hoàn toàn mới chứa đầy những sự sống, niềm vui và mừng rỡ.
Một khúc ca kết thúc, Giải Dương đặt ghita xuống, chạy đến bên bàn sách lật ra một xấp giấy A4 mới tinh, tự mình vẽ khuông nhạc rồi nhanh chóng viết.
Đèn sáng cả đêm.
Từ lúc bị linh cảm bắt cóc cho đến khi Giải Dương tỉnh táo trở lại, mặt trời của một ngày mới đã mọc lên từ đằng Đông.
Bụng rất đói, đầu óc nặng trịch, cảm giác vừa mệt vừa đói mà Giải Dương ghét nhất khi ở tận thế lại là thứ đầu tiên khống chế cơ thể anh sau khi tỉnh táo trở lại. Anh nhíu mày, giơ tay vỗ vỗ lên mặt.
Không thể ngủ, trước tiên cần phải nhét đầy cái bao tử đã, nếu mang bụng đói đi ngủ, rất có thể sẽ ngủ đến không dậy nổi.
Anh đứng dậy đi đến phòng bếp, rót chén nước rồi ừng ực nuốt xuống, mở tủ lạnh ra lại thấy bên trong rỗng tuếch. Giải Dương bèn quay trở lại phòng khách cầm điện thoại và ba lô, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn.
Lúc đổi giày ở trước cửa, anh quay đầu nhìn đống nhạc phổ lộn xộn trên bàn sách, lại quay trở về, sắp xếp lại cho ngay ngắn, cẩn thận bỏ vào trong cặp.
Phải mua nhà thôi, ở phòng của người khác, luôn cảm thấy không yên tâm.
Sau khi ăn uống no đủ, Giải Dương tìm một công viên gần đó, ngồi phịch trên cái ghế dài bên hồ, vừa phơi nắng vừa nghĩ đến chuyện rời khỏi IUD.
Một đôi chân đi giày da lọt vào tầm mắt anh, đi thẳng về phía bên này.
Giải Dương nheo lại đôi mắt bị ánh nắng mặt trời chiếu đến mức không mở ra được, liếc sang bên kia, rồi nhàm chán nhìn sang chỗ khác.
Vệ sĩ Ngô Thủy rất là xấu hổ, y giả vờ như không thấy sự ghét bỏ của Giải Dương, đứng trước mặt anh, nói với dáng vẻ vô cùng cung kính: "Giải tiên sinh, ông chủ tới đón ngài ạ."
Giải Dương lười biếng nói: "Nếu như tôi không đi thì anh sẽ làm gì?"
Ngô Thủy càng thêm xấu hổ, y nói: "Giải tiên sinh, lần trước tôi có thái độ không tốt với ngài là lỗi của tôi, rất xin lỗi ạ."
"Anh cũng rất thức thời." Giải Dương thu hồi đôi chân dài đang duỗi ra, đứng dậy vỗ vai y: "Đừng sợ, thật ra chuyện nhìn đồ ăn dưới đĩa của người khác*, tôi cũng thích làm."
*Nguyên văn là 其实看人下菜碟这种事. Hàm ý là Ngô Thủy dựa theo thái độ của Cừu Hành mà đối xử với Giải Dương. Lúc trước thì thấy Giải Dương dễ bắt nạt nên cũng không thèm để ý, sau thấy Giải Dương thay đổi mới bắt đầu cung kính.
Cừu Hành ngồi trên chiếc xe đỗ ở cửa công viên, cực kì nổi bật, là chiếc xe sạch sẽ nhất đắt tiền nhất.
Giải Dương mở cửa xe chỗ ghế lái phụ, cúi người ngồi vào.
"Khụ, hừ."
Động tác của Giải Dương khựng lại, nhìn về phía Cừu Hành ngồi đằng sau: "Họng anh không thoải mái à?"
Cừu Hành âm u mỉm cười: "Một ông chủ tốt bụng như tôi tốn năm trăm triệu để thuê một sinh viên chưa tốt nghiệp, sao họng lại không thoải mái được."
"..."
Giải Dương rời khỏi ghế phụ, ngồi ra phía sau, hỏi hắn: "Muốn tôi làm cái gì?"
Cừu Hành hài lòng, hai chân bắt chéo, hắn nói: "Mẹ tôi muốn gặp con dâu của bà." Nói rồi lại bắt bẻ soi mói bộ dạng hiện tại của Giải Dương, nhíu mày: "Ăn mặc cái kiểu gì đây, đi nhặt đồng nát à?"
Giải Dương nể tình cái thẻ đen trong túi, kiên nhẫn giải thích: "Hôm qua thức đêm, sáng nay vội ra ngoài nên chưa kịp thay quần áo với gội đầu."
Cừu Hành một giây biến sắc: "Cậu thức đêm làm cái gì, nhảy disco? Lăn giường? Hay là cắn thuốc?"
Mặt Giải Dương không cảm xúc: "Cừu tiên sinh, hiểu biết của ngài với cuộc sống về đêm