Edit: Ry
Đồng Kiếm nhanh chóng nhắn tin trả lời, cậu ta cực kì cảnh giác: Gọi anh Lam để làm gì? Cậu vẫn còn ghi hận chuyện anh ấy giành cơ hội của cậu?
Giải Dương cảm thấy việc mấy năm nay Đồng Kiếm có thể an toàn sống sót ở trong giới giải trí đúng thật là kì tích, anh gõ chữ trả lời: Không hận. Anh hỏi Kha Lam giúp tôi một chút, hỏi anh ta có muốn để IUD kết thúc trong mỹ mãn, nở mày nở mặt mà giải tán không. Muốn thì tám giờ tối mai mỗi người gửi tin nhắn trả lời tôi, không chấp nhận muộn hơn.
Một câu "mỹ mãn, nở mày nở mặt" mạnh mẽ kích thích Đồng Kiếm, cậu ta vù vù nhắn tới một đống tin, hỏi Giải Dương có ý gì, muốn làm cái gì.
Lúc đầu Giải Dương không định nhìn, nhưng anh không ngờ Đồng Kiếm lại không thức thời và không biết chừng mực như vậy, một mình cậu ta đã nhắn liên tục hơn hai mươi cái tin. Cuối cùng anh thực sự cảm thấy phiền không chịu nổi, bèn trả lời: Anh có biết tôi mà bán những tin anh vừa gửi cho bên truyền thông là IUD coi như chấm dứt không? Đợi đến lúc gặp mặt rồi nói chuyện, ok?
Đồng Kiếm lập tức câm như hến.
Giải Dương thở phào, dựa vào ghế sô pha, chuẩn bị ngủ bù.
Đúng lúc sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên, Đồng Kiếm yếu ớt gửi tới một cái tin ngắn: Cậu ra giá đi, muốn bao nhiêu thì sẽ không bán tin nhắn? Mấy năm nay tôi vẫn tiết kiệm được chút tiền, chỉ cần không liên lụy đến anh Lam, bao nhiêu tôi cũng trả. Cậu không được bán tin nhắn, coi như tôi... Coi như tôi xin cậu.
"..." Cái tên ngớ ngẩn này.
Giải Dương ném cái di động để chế độ yên lặng sang một bên, xoay người dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Chợp mắt không đến một giờ, Giải Dương đã bị tiếng mở cửa đánh thức. Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn thì đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cừu Hành đi từ trong phòng ra.
"Cậu tỉnh đúng lúc lắm." Cừu Hành đóng cửa phòng làm việc: "Thu dọn rồi chuẩn bị đi thôi."
Giải Dương nhạy cảm nhận ra ngữ điệu của Cừu Hành có chút không giống với trước đó, anh hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Động tác rút tài liệu ở trên giá sách của Cừu Hành khựng lại, quay đầu nhìn anh một cái rồi không thèm để ý nữa.
Quả nhiên là tâm trạng không tốt, Giải Dương thức thời không hỏi thêm nữa, cất nhạc phổ và di động vào trong ba lô, đứng dậy nói: "Tôi xong rồi, đi thôi."
Hai người xuống lầu lên xe, sau khi lên xe Cừu Hành bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Giải Dương vui vẻ vì được yên tĩnh, lấy di động ra bắt đầu lướt Weibo.
Giống như cốt truyện gốc, hiện giờ hot search trên Weibo đã lại bị nữ chính đóng chiếm. Ảnh chụp nữ chính quỳ xuống đất cứu người được mạnh mẽ đẩy lên, đám fan hâm mộ của nữ chính sau một ngày kiềm chế đang sôi sùng sục vui sướng mắng chửi anti, hoàn toàn không dừng vả mặt được.
Giải Dương bấm vào xem Weibo của nữ chính, phát hiện chỉ một ngày ngắn ngủi mà nữ chính đã có thêm mấy chục vạn fan hâm mộ.
"Ở thành phố B có chỗ ở chưa?"
Giải Dương hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn sang Cừu Hành, thấy mắt hắn vẫn nhắm như cũ, thu tầm mắt lại, rời khỏi Weibo của nữ chính, vừa kiểm tra Weibo của các thành viên IUD vừa trả lời: "Công ty có ký túc xá, nhưng tôi định mua nhà."
Cừu Hành "ừm" một tiếng.
Giải Dương bấm vào Weibo của Mạc Bân.
Dòng trạng thái mới nhất của gã được đăng vào tối hôm qua, là chín bức ảnh selfie với lời đề là: Quay xong rồi về thành phố B thôi. Sáng sớm ngày mai còn phải chạy đến tập trung với đám anh em nữa, mệt ghê, nhưng tôi sẽ cố gắng [nắm tay] [nắm tay] [nắm tay] ✊????✊????✊????.
Dòng trạng thái này còn tag thêm mấy người khác, tất cả đều là khách quý thường trú của chương trình truyền hình thực tế kia, không có một câu nào nhắc tới IUD.
Giải Dương nhíu mày, ấn mở phần bình luận ở dưới.
Ba bình luận hàng đầu đều là "Đau lòng anh quá" "Anh ơi cố lên" "Anh giỏi quá đi mất" các kiểu rắm cầu vồng*, đến cái thứ tư lại xuất hiện một cái bình luận rất không hài hòa.
*Ý chỉ lời khen quá trớn, mất hết liêm sỉ của fan
Văn võ song toàn: Tất cả là do cái tên dự bị kia, làm hại anh phải ở lại đó thêm một ngày, nên giờ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Cái gì mà đột ngột bị bệnh nặng cơ, tất cả đều là giả! Tôi có bạn học là nhân viên công tác ở đài truyền hình thành phố S, cô ấy nói là cái tên dự bị kia lúc quay chương trình, hành xử nát bét, mắc bệnh gì đó là giả vờ thôi, để tránh cho việc sau này chương trình phát sóng bị mất mặt ấy mà.
Dưới cái bình luận này có rất nhiều phản hồi của fan Mạc Bân khuyên vị này đừng nói lung tung, đừng nghe búa rìu dư luận, đừng tung tin đồn nhảm, còn bày tỏ rất chờ mong ngày phát sóng chương trình và khi người mới chính thức lên sân khấu. Nhưng cũng có vài "người qua đường" vẫn rất "trung lập" bày tỏ, nếu như phốt này là thật thì cái người mới của IUD kia quá tệ.
Giải Dương ngửi thấy mùi một cơn bão tố, lại chuyển sang xem Weibo của Đồng Kiếm và Kha Lam, quả nhiên thấy được dưới hai dòng trạng thái mới có rất nhiều fan hâm mộ đang hỏi chuyện giả bệnh.
"Vẫn định tiếp tục làm nghệ sĩ?"
Ngón tay lướt Weibo của Giải Dương dừng lại, dứt khoát đóng ứng dụng, nhìn về phía Cừu Hành, anh trả lời: "Không chỉ có vậy."
Rốt cuộc Cừu Hành cũng mở mắt, liếc anh một cái, hừ một tiếng: "Còn tính làm gì nữa?"
"Đó không phải là chuyện anh cần biết lúc này."
"Hay cho một cái tôi không cần biết." Tâm trạng Cừu Hành có vẻ khá hơn, giọng điệu rất ung dung thong thả: "Vậy chừng nào thì tôi có thể biết?"
"Khi cần anh hỗ trợ."
Cừu Hành sững sờ, sau đó nở nụ cười, tươi cười dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên chậm rãi, hắn nói: "Vậy sao, vậy thì tôi sẽ đợi đến..." Thanh âm dần chìm xuống, ánh nắng từ ngoài cửa sổ quét vào, phủ lên trên người hắn, lại không làm ấm nổi sắc mặt tái nhợt của hắn, không làm mờ đi vết xanh nơi quầng mắt.
Đây là một người mắc bệnh nan y rất mệt mỏi, còn thiếu ngủ nghiêm trọng.
Tầm mắt Giải Dương đi xuống, rơi trên bàn tay khớp xương rõ ràng của Cừu Hành, nhìn phần móng sậm màu lộ rõ sự không khỏe mạnh, xoay người lấy cái chăn lông trước đó mình đã đắp, giơ tay, vứt lên người Cừu Hành.
Sức khỏe của mẹ Cừu không được tốt, gần một năm nay chỉ ở trong viện dưỡng lão, có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp cẩn thận chăm sóc. Từ nội thành đến viện dưỡng lão hơi xa, lại bị tắc đường mấy lần, đợi đến lúc Cừu Hành và Giải Dương đến viện dưỡng lão thì trời cũng đã tối.
Cừu Hành ngủ cả đường, đến lúc xe đi vào viện mới mở mắt ra. Hắn thấy tấm chăn trên người mình thì hơi ngẩn ra, khẽ hừ một tiếng ném nó đi: "Làm chuyện không đâu."
Giải Dương nghịch di động không thèm để ý tới hắn.
Xe đỗ ở sâu trong bãi đỗ xe lộ thiên của viện dưỡng lão, hai người lần lượt xuống xe, một trước một sau đi đến một tòa nhà nhỏ ấm áp cách đó không xa được hoa cỏ cây cối vây quanh.
"Lát nữa biết điều một chút." Cừu Hành giẫm lên những vệt sáng lẻ tẻ bị cắt vụn bởi lá cây: "Đừng để mẹ tôi phải khó chịu, bà đã không còn nhiều thời gian."
Giải Dương ngẩng lên, phát hiện bóng dáng Cừu Hành khi ngược sáng thật sự rất gầy.
Theo cốt truyện, mẹ Cừu qua đời vào tháng hai sang năm, từ giờ đến lúc đó còn không đủ nửa năm.
Anh nhẹ nhàng dẫm lên cái bóng thu nhỏ của Cừu Hành ở đằng trước, gật đầu: "Được."
Trên tầng hai của căn nhà, mẹ Cừu với mái tóc hoa râm ngồi trên xích đu, vừa chậm rãi đong đưa vừa ngây dại ngắm sao trên trời.
Cừu Hành nhẹ bước đi qua, ngồi xổm ở bên người bà, cười hỏi: "Sao đẹp như vậy à? Lần nào con tới cũng thấy mẹ đang ngắm sao."
Mẹ Cừu nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì đã cười. Bà giơ tay xoa đầu hắn: "Tới rồi à, đã ăn cơm tối chưa?"
"Rồi ạ, mỗi ngày chú Liêu đều nấu cái đống cám heo đó cho con ăn, nhìn đã thấy mất khẩu vị."
"Đừng kén ăn, Tiểu Liêu cũng là vì tốt cho con thôi."
Cừu Hành lấy tay bà xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn đứng dậy, ngồi lên cái