"Quên đi!" Không biết Tiêu Lăng Dạ nghĩ tới cái gì, sắc mặt âm trầm, "xoẹt" một tiếng kéo rèm cửa lại, che đi ánh sáng ở bên ngoài, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Giọng nói anh càng trầm thấp hơn: "Đừng điều tra nữa!"
"Hả?"
"Đừng điều tra!"
Ai cũng có một quá khứ không muốn bị người khác biết, Lâm Oản Oản có, anh cũng có.
Anh không nên lợi dụng ưu thế của bản thân để điều tra rõ ràng về cô, như vậy ngược lại đối với cô là không tôn trọng.
Tiêu Lăng Dạ xoa xoa mi tâm: "Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ ngơi đi."
"Anh à, anh thật sự không sao chứ?"
Tiêu Diễn có chút lo lắng, ở trong lòng anh ta, anh trai vẫn luôn là người cao lớn hiên ngang, làm việc gì cũng quyết đoán, anh ta rất ít thấy anh trai có thời điểm do dự như vậy.
Tiêu Diễn suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Nếu không thì chúng ta vẫn là điều tra một chút đi, biết quá khứ của cô ấy, chúng ta mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, làm gì cũng dễ hơn."
"Không cần!"
"Anh.."
"Thời gian còn dài, nếu cô ấy không tin, vậy dùng thời gian chứng minh đi."
"Ồ!"..
Vào đêm!
Lâm Oản Oản và Lâm Duệ bước vào phòng ngủ trên tầng hai.
Phòng ngủ rất lớn và cũng được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải.
Giấy dán tường màu lam nhạt, rèm cửa màu lam đậm, chiếc giường lớn màu trắng, đầu giường treo vài bức tranh sơn dầu đơn giản, hai góc phòng hai bên đầu giường đặt hai chậu hoa, hai cây xanh khổng lồ làm cho cả căn phòng trông rực rỡ.
Đây là đêm đầu tiên họ chuyển đến ngôi nhà mới, Lâm Oản Oản lo lắng Duệ Duệ không quen, vì vậy cô đặc biệt yêu cầu cậu bé ngủ cùng cô.
Cậu bé tắm xong liền lên giường, khi Lâm Oản Oản tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, cô nhìn thấy cậu bé dựa vào trên giường, chơi khối Rubik mà Tiêu Lăng Dạ đưa cho cậu.
Những ngón tay cậu linh hoạt, cậu xáo trộn rồi sắp xếp lại khối Rubik, rồi lại xáo trộn và lắp lại sắp xếp lại.
"Vui không?" Lâm Oản Oản vừa lau tóc vừa đi tới.
"Dạ!" Cậu bé cũng không có ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi khối Rubik trong tay, thản nhiên nói: "Chú Tiêu rất cẩn thận."
Còn dám nói chuyện thay Tiêu Lăng Dạ!
Nhắc tới người này Lâm Oản Oản liền tức giận!
Vừa nãy sau khi ăn cơm xong, cô đã bị Tiêu Lăng Dạ chặn lại trong phòng ăn, còn Tâm Can và Duệ Duệ đang chơi trong phòng khách, cô cũng không tin thằng nhóc này không nghe thấy giọng nói của cô.
Kết quả..
Cậu thế mà làm như không nghe thấy gì, vẫn luôn không xuất hiện.
Lâm Oản Oản đặt mông ngồi xuống mép giường, tùy ý cầm khối Rubik lên, "Chỉ tặng cho con cái này liền thu mua được con rồi?"
"Mới không phải!" Cậu bé bĩu môi: "Con là người dễ dàng bị thu mua như vậy à."
"Vậy con còn nói chuyện thay anh ta làm gì."
"Mẹ, con nghĩ mẹ có thể cân nhắc chú Tiêu."
"Đừng nói bừa!"
"Con không có nói đùa." Lâm Duệ ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Mẹ, chúng ta ở nước M nhiều năm như vậy, cũng có nhiều người theo đuổi mẹ như vậy, nhưng mẹ chưa từng chấp nhận ai, con biết tất cả đều là bởi vì con."
"Duệ Duệ.."
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói xong đã được không?" Lâm Duệ quỳ xuống bên giường, cầm khăn lông lau mái tóc dài của mẹ, cụp mắt nói: "Con xin lỗi mẹ, trước đây Duệ Duệ rất ích kỷ, bởi vì con chỉ có mẹ, vì vậy con không muốn mẹ tìm bạn trai, Duệ Duệ hy vọng rằng trong lòng mẹ, người quan trọng nhất mãi mãi chính là con, vì vậy khi còn ở nước M, đã có rất nhiều người gửi email tỏ tình mẹ đến hộp thư của mẹ, con sợ bị mẹ nhìn thấy nên đã xóa hết những email đó, còn nữa..
trong nhà thường xuyên nhận được quà, con đều ném hết tất cả vào thùng rác."
"..
Thật xin lỗi mẹ, lẽ ra con không nên giấu mẹ."
Lâm Oản Oản cười: "Mẹ còn nghĩ rằng con sẽ không nói với mẹ những điều này."
Lâm Duệ sửng sốt: "Mẹ biết hết tất cả rồi?"
Cô cười và nháy mắt với cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duệ đỏ bừng, cậu quay mặt đi tiếp tục lau tóc cho cô: "Dù sao lúc đó con chính là không thích mẹ thân thiết với người khác như vậy."
"Sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi?"
"Bởi vì Tâm Can!"
"Hửm?"
Sắc mặt Lâm