Diệp gia....
- "Cha....mẹ, con đưa Sở Kiệt về thăm hai người."
Diệp phu nhân ngay khi nhìn thấy cô và Sở Kiệt mà mừng vui đến nổi chảy cả nước mắt liền lập tức buông tách trà đang uống nửa chừng mà chạy đến ôm chầm lấy hai người.
Về phía Diệp lão gia, trông ông có vẻ điềm tĩnh hơn vợ, khẽ đưa mắt quan sát dáng vẻ của người trước mắt mà gật đầu hài lòng.
Quả thật, sau một thời gian ở bên Anh quốc, Sở Nguyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hơn thế, cô còn là một trong những nữ giám đốc thành đạt.
Cuộc sống của hai mẹ con cô có khi còn giàu hơn cả nhà họ Diệp nữa.
- "Sở Kiệt, lại đây để bà bế nào."
Diệp phu nhân nhìn đứa cháu trai với vẻ mặt sáng sủa và thông minh, không cầm lòng được mà dang rộng hai tay về phía trước.
Bà chỉ muốn ôm đứa cháu này thật lâu để bớt thương nhớ suốt một thời gian dài.
Đã mười năm trôi qua, ắt hẳn thằng bé cũng phải chịu nhiều lời đàm tiếu từ phía bạn bè.
Sở Kiệt chậm rãi bước chậm từng bước sau đó dang rộng hai tay bé nhỏ của mình ôm lấy Diệp phu nhân, hạnh phúc nói:
- "Bà ơi, cháu nhớ bà lắm."
Sở Nguyệt nhìn quanh căn nhà một lượt.
Quả thật đã có nhiều sự thay đổi.
Tìm mãi chẳng thấy bóng dáng em gái đâu, cô tò mò hỏi:
- "Thế còn Sở Chi và Sở Hạ đâu rồi vậy ạ?"
Nghe con hỏi, Diệp phu nhân ôn tồn trả lời:
- "Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Sở Hạ cho nên Nhậm Bằng và Sở Chi đã lái xe chở con bé ra ngoài lựa đồ trang trí rồi.
Một lúc nữa chúng nó sẽ ghé sang đây chơi."
Sau khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Sở Nguyệt cũng có lúc ngồi xuống trò chuyện cùng cha mẹ.
Cô kể khoảng thời gian khó khăn sau khi sinh Sở Kiệt cũng như trong việc xây dựng một tập đoàn của riêng mình.
Trong khi Sở Nguyệt nói chuyện, Diệp phu nhân đã bảo người hầu đưa Sở Kiệt lên phòng nghỉ ngơi.
Cậu đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Quả thực, nơi này chỉ