Bây giờ đã là buổi trưa rồi, Thanh Di đang ngồi sẵn tại bàn ăn chờ anh về. Ngồi chán thì lại áp má nằm xuống bàn, ngay lúc đang buồn chán nhất, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thanh Di bật dậy với tốc độ ánh sáng, nhìn thấy người gọi là Cao Lang, cô không chần chờ liền nghe luôn
"Anh sắp về ăn cơm chưa?"
Từ đầu dây bên kia, Cao Lang cố tỏ ra mình bận công nhiều việc, anh đáp:
"Em ăn cơm đi nhé, nay công ty bận nhiều việc quá! Chiều về anh đưa em đi chơi, yêu em!"
Thanh Di còn chưa kịp đáp lại, anh đã vội vàng tắt máy, cô nghẹn cứng cổ họng, tại sao...hôm nay anh lại lạ lùng tới vậy?
Ăm xong cơm, Thanh Di ra ghế sofa ngồi xem phim, vì đã ngủ cả sáng thế nên hiện tại cũng chẳng buồn nhủ nữa. Xem phim chán lại chuyển sang xem điện thoại, lướt bản tin từ đầu tới cuối của cô cũng chỉ có thông tin về hoa mà thôi.
Xem mấy lẵng hoa của học viên mình cắm, quả nhiên là học viên của cô, ai cũng đều rất giỏi. Biết cách phối hoa và màu sắc hài hòa. Xem được một lúc, mắt cô lại cảm thấy cay cay, cảm giác buồn ngủ ập tới. Không nghĩ ngợi, cô nằm luôn ra ghế ngủ tiếp giấc ngon lành.
Trước khi say giấc nồng, cô đã kịp nghĩ:
"Cả ngày chỉ ăn với ngủ, thật khiến con người ta bị mê muội, nhưng biết sao giờ...cơn buồn ngủ lại tìm tới nữa rồi!"
Vò cô ngủ quá say, thím Mai và các chị cũng không dám làm phiền. Duy nhất chỉ có mình thằng nhãi Nam Phong là đang bày trò trên mặt cô, nhân lúc dì và mọi người không có ở đó.
Nào là nó vẽ râu mèo, vẽ cái mũi đen, chấm thêm mấy cái nốt ruồi ở những điểm vàng như khóe miệng, giữa chán. Vậy mà cô vẫn chẳng hay biết gì, tận tới năm giờ chiều, lúc này Nam Phong sực nhớ ra trong nhà có Camera, nếu để ông chủ phát hiện ra, cậu ta sẽ chết chắc.
Khi định chạy vào thì đã thấy cô ngồi khoanh chân trên sofa xem tivi rồi, nó vừa định quay người đi thì giọng một cô gái vang lên.
"Chị Thanh Di, mau...Cao...anh Cao Lang gặp chuyện lớn rồi!"
Vừa nghe thấy tới ba chữ "gặp chuyện lớn", Thanh Di lập tức bật dậy, cô làm rơi luôn cả gói bim bim còn đang trên tay. Người vừa thất thanh gọi cô là Phong Uyển theo sau là Liên Hoa và Lam Nhiên, điều này càng chứng tỏ lời chúng nói là thật.
Vừa vào tới cửa, hai đứa nó nhìn thấy mặt cô như thế, xuýt thì cười rớt mất hàm. Nhưng vì việc lớn, chúng đã cố nén lại cảm xúc, Phong Uyển cũng định nói trên mặt cô có đủ mọi hình thù, nhưng mà...nói ra lại mất hay.
Thanh Di vội vàng hỏi lại:
"Anh ấy bị làm sao?"
Liên Hoa nó còn diễn sâu hơn, nó giả vờ rặn ra nước mắt rồi gào lên:
"Chị mau đi đi, sợ lại không kịp nữa đâu!"
Lam Nhiên