CHƯƠNG 16: Phát sốt
Hoắc Hồng Anh chịu đả kích lớn như vậy, miễn cưỡng dựa vào sự kiên cường của nữ doanh nhân mà chống đỡ để không té xỉu, chịu đựng cho xong cuộc họp phụ huynh hôm nay.
Lúc họp, các thầy cô đều khen Diệp Nhiễm không ngớt, nào là học tập tốt, thông minh, thiên tài, các phụ huynh khác hâm mộ nói sẽ cô gắng dạy con cái của họ, nhưng mà họ càng như vậy, bà càng khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà lời khó mà nói ra, chỉ có thể âm thầm nuốt loại nghẹn khuất khó chịu này, làm ra vẻ mặt tươi cười, cả cuộc họp còn mệt hơn là kinh doanh kiếm mấy vạn tiền.
Mà Diệp Kiến Quốc cũng có chút vui vẻ về chuyện Diệp Nhiễm thi được điểm cao như vậy, nhưng ngẫm lại Diệp Trác trượt hạng như vậy, lại nhìn sắc mặt của Hoắc Hồng Anh, trong lòng cũng không dễ chịu lắm liền đứng dậy.
Bọn họ đều âm trầm như vậy trở về nhà, đi đến phòng Diệp Trác, chuẩn bị nói chuyện với Diệp Trác một chút.
Nhưng mà không ngờ rằng Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cái notebook trên bàn Diệp Trác, bìa mặt cái notebook kia hoàn mỹ, mặt trên còn viết dòng chữ nhỏ: “Tâm ở chỗ.”
Sự sửng sốt của Diệp Kiến Quốc bị Hoắc Hồng Anh nhìn thấy khiến bà đi qua nhìn.
Sau khi Hoắc Hồng Anh nhìn thấy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, liền duỗi tay lấy cái notebook kia.
Diệp Trác vốn đang cúi đầu, thấy bọn họ đi xem cái kia, chạy nhanh qua đoạt lấy notebook, muốn che lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hồng Anh nghiêm khắc nhìn Diệp Trác, cuối cùng lấy được notebook từ trong tay Diệp Trác.
Sau khi mở ra xem, bà trợn tròn mắt.
Quyển notebook này, khắp nơi đều viết Khâu Khai Sở.
Từ đầu tới cuối, tất cả đều là Khâu Khai Sở, Khâu Khai Sở như thế này, Khâu Khai Sở như thế kia, có trang đều viết ba chữ Khâu Khai Sở, viết chi chít tên của Khâu Khai Sở.
Ngay sau đó, Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh giận tím mặt: “Con khắc khổ học tập là như thế này hay sao!!!”
Chuyện này khiến cho Diệp gia như nổ lửa, sau đó một khoảng thời gian, Diệp gia lâm vào trạng thái khắc khẩu phiền toái, Diệp Kiến Quốc buồn rầu hút thuốc không nói lời nào, Hoắc Hồng Anh thì giáo huấn Diệp Trác, làm cho Diệp Trác quỳ xuống muốn khiến cho Diệp Trác nghĩ lại, nhốt Diệp Trác ở thư phòng không cho ăn cơm, muốn cô đối diện với bốn bức tường mà hối lỗi.
Hoắc Hồng Anh là một doanh nhân, cũng là một người mẹ chuyên quyền độc đoán, sự tình phát triển đến mức này, thật ra Diệp Nhiễm cũng có chút đồng tình với Diệp Trác.
Không giống với Diệp Nhiễm, Diệp Trác là công chúa nhỏ, trước giờ mẹ nói gì nghe nấy, dám vì người mình yêu mà phản kháng, thật ra Diệp Nhiễm cũng không ngờ, cũng có chút….đồng tình.
Nhưng mà Diệp Nhiễm vẫn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ, tận lực mà làm giảm sự tồn tại của chính mình.
Cô cũng không muốn chuốt lấy phiền phức, cô chỉ muốn thuận lợi mà chịu đựng thêm một năm nữa, thi đậu đại học xong là rời đi ngay.
Nhưng mà không ngờ rằng, qua hết tháng mười, vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Diệp Nhiễm không cẩn thận bị cảm.
Lúc bắt đầu chỉ là hắt xì hơi, cô có thể chống đỡ, nhưng sau đó lại nằm trên giường sốt cao không ngừng.
Đúng lúc đó, Diệp Kiến Quốc cũng không ở nhà, bận chuyện của trường học, Hoắc Hồng Anh thấy cũng không có làm gì, chỉ cho cô uống chút nước và kêu dì Ninh đi mua thuốc cảm cho cô.
Diệp Nhiễm biết thân thể này không tính là quá tốt, nhưng không ngờ rằng chỉ vậy thôi mà đã bị ốm. Cô nằm trên giường, trong đầu mơ mơ màng màng, trên người không có một chút sức lực nào, tựa như bị một chiếc xe tải lớn đè lên.
Cô hôn mê như vậy suốt cả đêm, khi tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh.
Diệp Kiến Quốc cau mày, mặt mày tiều tụy, lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm không sao chứ? Cảm thấy thế nào?”
Diệp Nhiễm hoảng hốt nhìn Diệp Kiến Quốc, có chút cảm động.
Dù bình thường ông đối xử với cô không tốt lắm, nhưng ít ra lúc cô bị ốm vẫn quan tâm cô.
Cô khó khăn mở miệng nói: “Con khát, ba, cho con một nước nước uống được không?”
Cô sốt lâu như vậy, âm thanh nghẹn ngào.
Diệp Kiến Quốc nghe thấy, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy phích nước nóng trên bàn, đổ nước cho cô uống, nhưng mà ai biết được, nước trong bình lạnh lẽo, không biết đã để bao lâu.
Ông nhìn nhìn, sắc mặt có chút không tốt: “Sao lại như thế này, dì Ninh không đem nước ấm cho con sao?”
Diệp Nhiễm không hé răng, dì Ninh là do Hoắc Hồng Anh mướn, đương nhiên nghe lời Hoắc Hồng Anh.
Dì Ninh cũng không phải người xấu, nhưng bà cũng phải nhìn sắc mặt của chủ mình, không thể đối nghịch với chủ nhà.
Diệp Kiến Quốc nhăn mặt, nhanh chóng đi ra ngoài, ông muốn đi hỏi dì Ninh.
Ai ngờ vừa đi không bao lâu, Diệp Nhiễm liền nghe thấy ông cùng Hoắc Hồng Anh cãi nhau.
Khoảng cách có chút xa nên nghe được đứt quãng.
Hình như Hoắc Hồng Anh đang chất vấn Diệp Kiến Quốc, chất vấn ông quản quá nhiều trong căn nhà này hay sao, chất vấn ông mấy ngày nay không trở về bây giờ còn trách bà sao?
Cuối cùng, âm thanh của Hoắc Hồng Anh đột