CHƯƠNG 17: Ấm áp
Cô được Lý Cường ở tiệm bida phát hiện, vội vàng chạy đi thông báo cho Trương Dũng và Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ chạy tới bế cô lên, lúc ôm cô vào ngực, tay chân cô đã lạnh băng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Chiến Vũ như điên ôm cô, Trương Dũng chạy xe máy, chở cô vào bệnh viện.
Khi đó bệnh viện chuẩn bị tan tầm, chỉ có khám gấp, lại bởi vì quá nhiều người bị cảm, bác sĩ không lo được nhiều việc như vậy, mém chút nữa Tiêu Chiến Vũ đã làm ầm lên ở phòng khám của người ta.
Cuối cùng cũng được khám bệnh, bác sĩ nói bệnh cảm lần này và trước kia không giống nhau, cũng có rất nhiều người mắc bệnh này nên họ rất có kinh nghiệm. Mấu chốt bây giờ là cần hạ sốt, cấp thuốc hạ sốt, trở về nhà thì phải chú ý hạ nhiệt, uống nhiều nước, cố gắng chăm sóc tốt cho bệnh nhân, qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏi.
Tiêu Chiến Vũ gắt gao trừng bác sĩ, hận không thể khiến họ truyền dịch gấp cho Diệp Nhiễm.
May mắn là lúc này Lý cường tới thông báo, nói là quả thật mấy người bị bệnh giống như Diệp Nhiễm cũng như vậy, đều chỉ lấy thuốc, truyền nước biển cũng uổng phí, cảm mạo là bệnh dịch, không có thuốc đặc trị, chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của bản thân mình mà thôi.
Lúc này, Tiêu Chiến Vũ mới buông tha cho bác sĩ, mua thuốc sau đó đưa Diệp Nhiễm trở về.
Sau khi trở về, cậu trực tiếp đưa cô đến khách sạn thuê một phòng, đi theo chăm sóc cho Diệp Nhiễm, giúp Diệp Nhiễm đo nhiệt độ cơ thể, nhắm mắt lau người cho cô, giúp cô mở nước tắm, còn cẩn thận ngồi ngoài phòng tắm chờ đợi sợ cô xảy ra chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Cường và Trương Dũng ngày ngày đưa cơm đủ ba bữa đến cho Diệp Nhiễm và Tiêu Chiến Vũ.
Tuy đưa cơm nhưng còn bị Tiêu Chiến Vũ ghét bỏ: “Cậu có biết người bệnh cần ăn cái gì không? Que nướng, cậu đem cho ai ăn đây? Cậu có thấy ai bị bệnh mà ăn que nướng không?”
Lý Cường thật là vô tội, cậu ta thích nhất ăn que nướng, Tiêu Chiến Vũ cũng thích ăn que nướng, trước đây cậu thấy Diệp Nhiễm cũng thích ăn que nướng, cho nên mua que nướng là sai sao?
Trương Dũng lập tức nói với Lý Cường: “Trở về, nấu cháo gà hoặc canh gà gì đó!”
Lý Cường: “…Vâng.”
Cháo gà nóng bỏng, Tiêu Chiến Vũ đem cháo gà đặt một bên, đuổi Lý Cường và Trương Dũng về.
Lúc sau cậu lấy thuốc ra, muốn đút thuốc cho Diệp Nhiễm uống.
“Diệp Nhiễm, uống thuốc.” Cậu đưa thuốc cho Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm liếc mắt nhìn cậu, suy yếu nằm ở đó, không lên tiếng cũng không nói là muốn uống.
“Không uống thuốc thì sẽ không khỏi bệnh.” Cậu uy hiếp Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm mấp máy môi.
Tiêu Chiến Vũ có chút bất đắc dĩ, cậu ngồi ở mép giường: “Diệp Nhiễm, uống thuốc là tốt rồi, cậu không muốn uống thuốc sao?”
Diệp Nhiễm yên lặng nhìn cậu.
Sắc mặt cô vì bị bệnh mà tái nhợt, đôi mắt luôn trong trẻo sâu thẳm ngày nào giờ toát ra vẻ mê muội ướt át, cô quật cườn mím môi nhưng lại làm cho người ta vô cùng thương xót.
Tim Tiêu Chiến Vũ như bị kim đâu, đau nhói.
Cậu ngồi xổm xuống mép giường, ôm lấy cô: “Diệp Nhiễm, cậu phải ngoan biết không, bị bệnh thì phải uống thuốc. Cậu sợ đắng đúng không, tớ đi mua kẹo cho cậu được không?”
Diệp Nhiễm đột nhiên khóc lớn.
Nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, ngăn không được.
Tiêu Chiến Vũ lập tức bị dọa choáng váng: “Sao vậy, Diệp Nhiễm, cậu đau ở đâu? Chỗ nào không thoải mái? Chúng ta đi bệnh viện đi, chúng ta đi bệnh viện khám, tớ sẽ kêu bác sĩ truyền nước biển cho cậu, cậu sẽ khỏi bệnh thôi, có phải cậu khó chịu hay không? Cậu đừng khóc mà!”
Cậu dùng tay mình lau nước mắt cho cô, nhưng mà càng lau lại càng nhiều.
Tiêu Chiến Vũ luống cuống: “Diệp Nhiễm, cậu nói cho tớ biết, cậu bị sao vậy? Là tớ chọc cậu tức giận hay là cậu không thoải mái?”
Vừa nói xong, cậu đã muốn ôm cô đi ra ngoài, muốn đưa cô đi bệnh viện.
Diệp Nhiễm ngăn cậu lại, lắc đầu: “Tớ không sao.”
Chỉ là ba chữ nhưng lại khiến Tiêu Chiến Vũ lập tức không dám động đậy.
Cậu thật cẩn thận mà nhìn cô: “Diệp Nhiễm?”
Diệp Nhiễm nhắm mắt lại, chậm rãi phóng thích loại chua xót này trong mắt, sau đó mới dùng âm thanh trầm thấp nghẹn ngào nói: “Tiêu Chiến Vũ, cậu còn nhớ cậu từng hỏi tớ vì sao không đổi một chiếc xe đạp mới không?”
Tiêu Chiến Vũ vội nói: “Tớ nhớ rõ.”
Diệp Nhiễm: “Bởi vì tớ không có tiền, không có tiền đổi xe đạp mới, cho dù làm công được 400 tệ, nhưng tớ muốn để dành, tương lai tớ cũng cần dùng tiền cho nhiều việc khác.”
Tiêu Chiến Vũ đang định nói gì đó, Diệp Nhiễm lại nói: “Người thân cận nhất với tớ trên đời này là mẹ tớ cũng đã qua đời rồi, sau khi mẹ qua đời, tớ trằn trọc ăn nhờ ở đậu nhà cậu, nhà dì, bị anh họ, chị họ cười nhạo, ăn nhiều hơn nửa chén cơm hoăc một miếng thịt thì liền nhận được ánh mắt ghét bỏ của họ, lúc đó tớ nghĩ, ngoài mẹ của tớ ra, không có ai tốt với tớ nữa, người ta cũng không nợ tớ. Giúp tớ là do tình cảm, không giúp tớ thì cũng không có sai.”
“Cho nên đời này không có ai nợ tớ một chiếc xe đạp mới cả, người khác không nợ tớ, tớ cũng không có khả năng đưa ra yêu cầu quá phận này với họ.”
Tiêu Chiến Vũ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lùng.
Cậu sớm biết tình trạng của cô ở nhà cũng không tốt, cũng nghe nói qua gia cảnh của cô, nhưng mà nghe nói là một chuyện, chính tai nghe lại là một chuyện khác.
Cậu cho rằng, cha cô là thầy giáo, mẹ kế là doanh nhân thành đạt nên cũng coi trọng danh tiếng, ít nhất cũng nên làm vẻ đối tốt với cô con gái này!
“Bọn họ đối xử với cậu như vậy sao.” Tiêu Chiến Vũ nói từng chữ một: “Người không bằng thú, dối trá cực điểm.”
Nằm ở trên giường, Diệp Nhiễm suy yếu lắc đầu: “Ít nhất bọn họ cho tớ ăn ở, cho tớ tiền sinh hoạt