CHƯƠNG 24: Cuộc tụ hội của Diệp Kiến Quốc
Diệp Kiến Quốc vô cùng đau đớn: “Tính tình không tốt, tuổi còn trẻ, mới bao lớn mà đã chơi với bạn bè xấu, hôm trở về, mặc toàn quần áo mới, tôi chưa từng thấy bao giờ, đều là những người không đứng đắn bên ngoài đó cho! Mọi người nói xem, còn nhỏ như vậy, ai mà cho nó đồ mặc? Tôi nói nó vài câu, nó còn cãi lại tôi.”
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải nói rằng bây giờ và trước đây không giống nhau, cải cách mở cửa, nói là muốn có quan niệm tư tưởng tân tiến, ăn mặc lộ đùi, lộ vai đi quán bar nhảy Disco gì đó đều dễ dàng bị nhiễm thói xấu.
Một đám bạn học vừa rồi còn trách Diệp Kiến Quốc bây giờ đều kinh ngạc nên lòng ông ta lập tức dễ chịu, khẽ thở dài, không để ý nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, con cái bây giờ không giống với chúng ta trước kia, không cách nào dạy được.”
Vương hiệu trưởng: “Ông nói là, bên ngoài có người không đứng đắn cho con bé một đống quần áo?”
Diệp Kiến Quốc lắc đầu thở dài: “Không phải sao, tôi thấy đồ mà nó mặc toàn là kiểu người không đứng đắn cho, tôi nói nó, nó còn không phục.”
Vương hiệu trưởng tức giận cười lạnh nhạt: “Cái gì mà không đúng đắn, đồ đó là tôi cho con bé đó.”
A??
Một đám bạn học đều hết hồn, nghi hoặc nhìn về phía Vương hiệu trưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương hiệu trưởng suýt nữa đập bàn: “Tôi nói đứa nhỏ này thật khổ mà, không có mẹ ruột chăm lo, quần áo mặc vừa cũ vừa nhỏ, áo khoác đều bị lộ khuỷu tay, ngày thường ăn uống cũng khổ cực, đạm bạc, ăn dưa muối sống qua ngày! Mọi người nói đi, học sinh cấp ba mà ăn như vậy, mặc như vậy, suy dinh dưỡng thì làm sao? Đông lạnh bị cảm thì làm sao học tập? Thế nên tôi bảo vợ tôi chăm sóc con bé một chút, vợ tôi liền đem quần áo trước kia của con gái tôi cho con bé.”
Diệp Kiến Quốc giải thích: “Không phải, không phải đâu, tôi thấy nó mặc quần áo lai lịch không đứng đắn….Cái quần jean kia….”
Vương hiệu trưởng: “Quần jean đó con gái tôi từng mặc đó.”
Diệp Kiến Quốc vẫn cảm thấy chuyện này không đúng: “Lão Vương, có thể ông hiểu lầm rồi, con bé đó có bạn trai, tôi nghe Trác Trác nói, bạn trai nó không đứng đắn, ăn chơi lêu lỏng.”
Lúc này, vẻ mặt của Vương hiệu trưởng âm trầm: “Diệp Nhiễm thi được nhất khối, điểm tuyệt đối 600, con bé được 536 điểm! Có học sinh nào ăn chơi lêu lỏng mà được vậy không?”
Đều là bạn bè năm xưa, mọi người đều nhanh chóng khuyên nhủ, có người khuyên Diệp Kiến Quốc thấm thía: “Lão Diệp, ông đó, cũng đừng để bị người ta rót canh mê hồn cho uống, đây là quỷ mê hoặc tâm hồn, tại sao ông lại nghĩ con gái mình không tốt? Đó là con gái ruột của ông, có ai nói con gái mình vậy không?”
Những người năm đó xuống nông thôn chung Diệp Kiến Quốc đều than một tiếng: “Kiến Quốc, năm xưa Thúy Hoa đối xử với ông không tệ, chị ấy để lại một đứa con gái, nếu dưới suối vàng chị ấy biết ông đối xử với con chị ấy không tốt, chắc hẳn trong lòng rất buồn.”
Vừa nhắc lại chuyện này, mọi người đều âm thầm nhìn nhau.
Đương nhiên là Diệp Kiến Quốc có lỗi với người vợ nông thôn kia, người ta có thai, ông ta lại bỏ rơi người ta, người ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái ông ta, ông ta lại nói con gái người ta như vậy.
Cũng có người bên ngoài không nói chuyện nữa nhưng trong lòng âm thầm xem thường Diệp Kiến Quốc.
Còn không phải là ông ta nỗ lực nịnh bợ người vợ sau mà chèn ép khắt khe với con gái vợ trước hay sao? Nói cái gì mà không có tiền, có ai từng thấy con gái mười bảy tuổi của một giáo sư mặc quần áo cũ chưa?
Lúc này có một vị bạn học họ Trần nói lời thấm thía khuyên Diệp Kiến Quốc: “Kiến Quốc, ông nghĩ lại lúc chúng ta còn trẻ đi cũng kiên trì với bản thân như thế nào!”
Diệp Kiến Quốc nghe được những lời này, nhìn qua, chỉ thấy đây là vị bạn học họ Trần mà ông ta muốn nhờ giúp đỡ, cùng lĩnh vực với ông ta, rất có tiếng nói trong giới học thuật.
Vốn định nói chuyện với vị này, nhờ giải quyết chuyện kia giúp mình, bây giờ, nhìn thấy ánh mắt xem thường của đối phương, trong lòng ông ta lập tức thất vọng ê chề.
Đột nhiên ông ta cảm thấy buổi tụ họp ngày hôm nay chỉ là uổng phí.
Cổ họng ông khát khô, vội vàng giải thích: “Lão Trần, nghiên cứu sinh kia của tôi, thật ra….”
Ông ta liền giải thích.
Lão Trần vội ngăn ông ta lại: “Lão Diệp, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, tôi còn không rõ ông sao, nhưng mà hôm nay bạn bè hội tụ, đừng nói chuyện công việc, nói chuyện gia đình đi. Ông nha, vẫn nên đối xử tốt với con gái lớn đi, bây giờ là lớp mười hai rồi, là thời điểm quan trọng, chúng ta đều đã từng thi đại học, đều hiểu rõ đây là hành trình đơn độc, là thời điểm quyết định vận mệnh đó!”
Những người khác sôi nổi phụ họa theo, dĩ nhiên mọi người đều cho rằng, Diệp Kiến Quốc có lỗi với con gái mình. Cũng có người bắt đầu hỏi Vương hiệu trưởng, hỏi thăm Diệp Nhiễm học tập thế nào, còn nói con mình học không tốt lắm, muốn lấy kinh nghiệm, hoặc là nói muốn cho con mình làm quen với Diệp Nhiễm, học hỏi người ta.
Những người đó muốn hỏi chuyện Diệp Nhiễm, nhưng lại không hỏi Diệp Kiến Quốc mà đi tìm Vương hiệu trưởng….
Mặt Diệp Kiến Quốc nóng ran, cảm thấy