CHƯƠNG 25: Đại viện
Diệp Nhiễm nhướng mày cười: “Bà chủ? Anh đang đùa em sao? Sao vậy, anh không muốn em làm ở đây sao?”
Trương Dũng nghiêm túc nói: “Diệp Nhiễm, nếu anh dám sai em làm việc, em có tin Tiêu Chiến Vũ sẽ xử anh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai mà không biết, Tiêu Chiến Vũ thương cô tận xương cốt, có thể từ bỏ tất cả vì cô. Đừng nói những chuyện khác, lúc trước cô bị bệnh, Tiêu Chiến Vũ gấp gáp đến nỗi muốn hủy diệt trời đất, suýt chút nữa còn làm loạn ở bệnh viện.
Diệp Nhiễm: “Nói cũng đúng. Em không nên khiến anh khó xử.”
Trương Dũng: “Đúng vậy. Thật là khó xử!”
Người như Tiêu Chiến Vũ chưa bao giờ thiếu tiền, trên thực tế, bọn họ làm ăn đều do Tiêu Chiến Vũ bỏ tiền ra, cổ đông xưa giờ, mỗi năm tiền hoa hồng của cậu ta không ít đâu.
Hơn nữa theo Trương Dũng biết, tiền bạc Tiêu Chiến Vũ kiếm được không ít, còn có những cách thức khác nhau.
Nghĩ lại, năm nay ai có mấy vạn tệ xem như là giàu có rồi, Tiêu Chiến Vũ nháy mắt một cái đã mua một chiếc xe máy nhập khẩu, tốn ba vạn tệ đó!
Một Tiêu Chiến Vũ như vậy sẽ để bạn gái mình đi quét dọn vệ sinh một tiếng vài tệ hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm không nói gì nữa, quay đầu đi khỏi.
Trương Dũng chạy theo hỏi: “Diệp Nhiễm, em đi đâu vậy? Không đợi Tiêu Chiến Vũ sao?”
Diệp Nhiễm: “Nếu anh không thuê em, em đi chỗ khác tìm.”
Khác với thế giới vô tri, ngây ngô ban đầu, bây giờ cô biết, cô có thể đi tìm vài siêu thị trong tiểu khu này làm người bán hàng hoặc đi bán quần áo hoặc là đi làm gia sư cho học sinh cấp hai, cũng không quá khó khăn.
Trương Dũng vừa nghe, bị dọa một hồi, chạy tới giữ chặt cô: “Đừng, đừng, đừng, nếu em đi chỗ khác làm, Tiêu Chiến Vũ cũng sẽ xử anh!”
Đang nói thì Tiêu Chiến Vũ đi vào.
Cậu cởi mũ ra, nhìn cánh tay của Trương Dũng đang lôi kéo Diệp Nhiễm, nhíu mày: “Làm gì vậy?”
Cảnh này quá chói mắt.
Trương Dũng nhanh chóng buông Diệp Nhiễm ra: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, anh chỉ đang khuyên Diệp Nhiễm đừng ra ngoài tìm việc, ở lại đây đi, ở lại đây là tốt rồi.”
Tiêu Chiến Vũ vừa nghe liền hiểu rõ.
Cậu dẫn Diệp Nhiễm đi ra ngoài: “Đi, trước tiên dẫn cậu đi ăn.”
Hôm nay, bọn họ ăn đồ nướng BBQ, thịt dê nướng và cánh gà nướng, cay nóng hầm hập, đủ loại, đủ vị.
Diệp Nhiễm ăn chậm rì rì.
Tiêu Chiến Vũ lột vỏ trứng cút, đưa đến miệng cô.
Diệp Nhiễm do dự một lát nhưng cũng ăn.
Vốn dĩ mặt Tiêu Chiến Vũ đang tức giận, bây giờ tốt hơn nhiều.
“Tớ liều mạng đối tốt với cậu, muốn cậu thoải mái, nhưng cậu muốn tự tìm phiền phức phải không?” Rốt cuộc cậu cũng mở miệng, ngữ khí không thoải mái: “Cậu vẫn muốn làm tớ khó chịu, làm tớ mất tự nhiên?”
Diệp Nhiễm vui sướng ăn trứng cút, đây là trứng cút nướng, rất ngon, mềm mại, bên ngoài giòn bên trong mềm, mùi vị rất tuyệt.
Cô cười nhìn cậu: “Sao lại tức giận vậy? Tớ làm việc cho cậu mà cậu không vui sao?”
Tiêu Chiến Vũ thâm trầm: “Nhưng mà tớ không muốn cậu làm việc cho tớ.”
Diệp Nhiễm phụt cười ra tiếng.
Dáng vẻ xụ mặt của cậu giống như một đứa con nít.
Diệp Nhiễm: “Có phải cậu cảm thấy lòng tự trọng của tớ thật nực cười, ấu trĩ và nhạt nhẽo đúng không, rõ ràng có cây đại thụ lớn như vậy lại không dựa vào, một hai phải tự mình đi làm, thật không thú vị?”
Tiêu Chiến Vũ: “Cũng không phải, chỉ là tớ sợ cậu vất vả, tớ không muốn cậu vì tiền mà vất vả.”
Cô học tập giỏi như vậy, có thiên phú, lại xinh đẹp, làm cái gì không được? Cậu có tiền, không để tâm số tiền đó lắm, chỉ là muốn tốt cho cô, chỉ là muốn cô tiêu tiền của cậu, có sai sao?
Diệp Nhiễm: “Cảm ơn cậu, Tiêu Chiến Vũ.”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ có kêu cậu cảm ơn tớ sao?”
Diệp Nhiễm chột dạ: “Không phải…”
Tiêu Chiến Vũ hừ lạnh một tiếng.
Diệp Nhiễm than nhẹ.
Tiêu Chiến Vũ: “Căn bản cậu không xem tớ là người đàn ông của cậu.”
Diệp Nhiễm: “Không phải.”
Kỳ thật trong lòng cô rất ỷ lại vào cậu, lúc cô sốt cao cũng giãy giụa ngồi xe buýt đi tìm cậu, lúc đó cô liền biết cô luôn ỷ lại vào cậu.
Không chỉ vì cậu là mục tiêu mà cô cần giành lấy.
Cô nghĩ ngợi, sau đó vẫn giải thích với cậu: “Tiêu Chiến Vũ, đương nhiên cậu là bạn trai tớ rồi, cậu là người quan trọng với tớ nhưng dù sao tớ vẫn là tớ, là một người độc lập. Tớ nên làm gì, tớ rất rõ ràng, cũng nhất thiết sẽ làm cho được.”
Nói xong, cô dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Làm công, thực ra tớ muốn dựa vào sự nỗ lực của bản thân kiếm một ít tiền, đây là điều tớ muốn làm, tớ không muốn cậu giúp tớ, cậu sẽ cho tớ ăn ngon và mua quần áo đẹp cho tớ nhưng tớ vẫn muốn đi làm như cũ, không thể lười biếng nằm ở đó dựa dẫm vào cậu.”
Tiêu Chiến Vũ im lặng nhìn cô: “Cậu tin tưởng tớ sao?”
Diệp Nhiễm thở dài: “Tớ tin tưởng cậu, cũng thích cậu. Nhưng mà tớ sẽ không vì tin tưởng hay thích một người mà thay đổi kế hoạch và cách sống của bản thân. Có thể cậu cho đó là lòng tự trọng nghèo nàn, cũng có thể cậu cho rằng rõ ràng tớ đang ăn của cậu, mặc của cậu lại muốn đi làm ra những đồng tiền ít ỏi, nhưng tớ không thể ỷ lại vào cậu mà đánh mất năng lực sinh tồn của bản thân mình.”
Tiêu Chiến Vũ cắn môi, nghĩ lại, lát sau cười khẽ.
Cậu vươn tay cầm tay cô: “Được, nói có lí, tớ đồng ý với cậu.”
Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, trước giờ Diệp Nhiễm luốn độc lập và kiên cường.
Cậu đau lòng cho cô, muốn che chở cô trong lòng bàn tay, nhưng cô có suy nghĩ của cô, cậu không thể thay đổi được.
Hiện giờ cậu chỉ mong cô mau lên đại học, mong bọn họ sớm kết hôn.
Kết hôn, hai trở thành một, cậu mới có tư cách và lập trường để che chở cho cô.
---
Vì Tiêu Chiến Vũ đau lòng cho Diệp Nhiễm