CHƯƠNG 4: Ai là chàng trai cô phải chiếm lấy
Hệ thống kích động nói: “Ký chủ, động rồi, động rồi! Tiến độ thay đổi cuộc đời, hai mươi phần trăm.”
Diệp Nhiễm cầm tập tài liệu lật xem, không nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trãi qua một ngày lật sách học tập, cô tự nhận thấy toán, lý, hóa lớp mười đều không phải vấn đề, ngữ văn cũng được, còn tiếng anh, cô cần phải tìm người luyện tập khẩu ngữ, để cho chính mình có chút cảm giác.
Trên thực tế, đối với Diệp Nhiễm trước kia mà nói, khẩu ngữ, phát âm và khả năng nghe tiếng anh cũng rất yếu kém, đây chính là khuyết tật bẩm sinh của những đứa trẻ nông thôn.
“Ngươi biết tiếng Anh không?” Diệp Nhiễm đột nhiên hỏi hệ thống.
“Tiếng Anh?” Hệ thống cả kinh.
“Là một hệ thống, chắc là ngươi có thể biến đổi thành nhiều loại ngôn ngữ đúng không?” Diệp Nhiễm chờ mong hỏi.
“Chuyện này…..” Hệ thống hổ thẹn: “Lẽ ra là ta có thể, nhưng mà ta quá cổ xưa…quá cổ xưa rồi, khi đó còn không thịnh hành Hán hóa, cho nên ta…”
Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ, từ bỏ cách này, vẫn là quyết định sau khi tan học đi đến cửa hàng bên cạnh trường học mua một ít băng mang theo nghe, học tập theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chuông tan học vang lên, Diệp Nhiễm thu xếp cặp sách rời khỏi lớp.
Bạn học xung quanh đều bất động, giống như là bị chết đứng, nhìn thấy cô đi rồi, mới khe khẽ nói nhỏ, chuẩn bị rời đi.
Cô quay đầu nhìn lại một cái, xác định bản thân ở trong lớp này đã lấy được hiệu quả chấn động.
Tiến độ hai mươi phần trăm, có phải rất có ý nghĩa không, Diệp Nhiễm đã từng bị tổn thương, có hai mươi phần trăm đến từ bạn học và giáo viên lớp này.
Lúc đang nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm phát hiện mình bị vây quanh.
Chính là trên đường đến cái cửa hàng kế bên trường học, cô bị một đám nam nữ học sinh vây quanh.
Đám người đó để tóc ổ gà uốn xoăn, mặc áo cánh dơi rộng, quần ống loa, trong miệng còn ngậm thuốc lá, kiêu ngạo đi về phía Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Các người muốn làm gì?”
Cô vừa hỏi, tên đại ca liền cười ha ha: “Bọn tao làm cái gì? Con nhóc, mày không biết bọn tao muốn làm gì sao?”
Còn có một nhân vật đại tỷ bước lên, khinh miệt nói: “Mày là Diệp Nhiễm phải không? Nghe nói mày gần đây rất kiêu ngạo? Đây là muốn rời khỏi Nhất Trung, rời khỏi Trung Quốc sao? Không giáo huấn mày một chút, mày không biết cổng chính của Nhất Trung nằm ở chỗ nào.”
Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “Các người muốn đánh nhau phải không?”
Cô lục lọi trong kí ức của mình, cũng không có kí ức bị vây đánh, cho nên trận vây đánh này là do tự mình trêu chọc tới.
Là ai? Trần Vạn Vinh hay là cô giáo dạy toán?
Cô giáo dạy toán không có khả năng, Trần Vạn Vinh cũng không giống như người có thế lực lớn như vậy.
Hay là nói, những người này đơn giản là nghe được thanh danh của cô, không ưa cô?
Đang nghĩ ngợi, Diệp Nhiễm chợt nghĩ đến một người: “Hệ thống, là cái người xe đạp Giant kia?”
Hệ thống có chút sốt ruột: “ Ta cũng không biết, ta cũng không tra ra được lai lịch của người đó, kì quái, trước nay ta chưa từng gặp chuyện này.”
Diệp Nhiễm nhớ tới bóng dáng chàng trai tựa người dưới ánh nắng.
Cô rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ, đánh trước đi.”
Bộ dáng cô lạnh nhạt cuối đầu, nhìn trong mắt đám thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì hiếu động kia, quả thực là không xem ai ra gì.
Lão tử đã khiêu khích như vậy mà ngươi vẫn như không có việc gì cuối đầu không lên tiếng.
Thế là liền đánh nhau.
Diệp Nhiễm theo bản năng cảm thấy, trước kia cô biết đánh nhau, mà còn rất giỏi.
Chỉ là bây giờ trở thành một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sức lực và tốc độ đều bị ảnh hưởng, không có cách nào phát huy sức lực vốn có của bản thân.
Diệp Nhiễm dùng sức đá bay một tên con trai có ý đồ tấn công mình, lúc sau lại tránh thoát một cái tay phía sau.
Một đám nam nữ đều bị kinh động: “Nó vậy mà biết đánh nhau, mọi người cùng nhau lên!”
Bùm bùm, tất cả mọi người đều xông lên.
Hệ thống nôn nóng nói: “Ký chủ, ngươi có thể chịu được không?”
Diệp Nhiễm cắn răng: “Có thể”
Mặc dù nói như vậy nhưng phải cố hết sức.
Diệp Nhiễm mười bảy tuổi gầy yếu mảnh mai, sức lực yếu kém, cô dựa vào chính bản thân mình có thể đánh một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, nhưng bảy tám cái thì có chút lao lực.
Lúc động tác của Diệp Nhiễm càng lúc càng khó khăn, trong lúc cô đang nhấc chân lên đá, nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây ở phía xa.
Hệ thống kêu lên: “Chàng trai xe đạp Giant, chàng trai xe đạp Giant, quả nhiên là cậu ta! Cái người xấu này, là hắn kêu người vây đánh ngươi.”
Hệ thống đều khóc cho ký chủ rồi: “Nếu không đưa hắn hai trăm tệ đi, tiền tài là vật ngoài thân….”
Sau khi Diệp Nhiễm trở thành một thiếu nữ, vẫn luôn có thái độ không thèm để ý đến tất cả những phán xét quanh mình, đủ bình tĩnh, đủ lí trí.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên kiên cường lên, thấp giọng nói: “Muốn đánh thì đánh, không đưa!”
Đang nói câu này thì có một cái chân đá tới vai trái của cô.
Cô miễn cưỡng tránh đi, động tác gian nan chậm chạp.
Thể lực của cô đã bị tiêu hao quá mức, lại tránh đi như vậy nên dĩ nhiên bị ngã xuống.
Đúng lúc này, chàng trai đứng dưới gốc cây cách đó không xa đột nhiên khoanh tay, thần sắc ngời ngời nói: “Bây giờ, tôi đếm đến mười, lúc tôi đếm đến mười, tất cả các người phải dừng lại.”
Âm thanh của cậu vẫn biếng nhác như cũ, giống như vừa thức dậy buổi sáng, mang theo một ít cảm giác khàn khàn của người trưởng thành.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh động, cả đám người đột nhiên dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Lúc nhìn thấy chàng trai, có người kinh sợ hô một tiếng: “Là, là Tiêu Chiến Vũ!”
Ba chữ Tiêu Chiến Vũ này làm cho mọi người không ai dám lên tiếng.
Cách đó không xa Tiêu Chiến Vũ cười khẽ ra tiếng: “Một, hai, ba, bốn……”
Lúc cậu đếm đến sáu, tất cả mọi người đều chạy hết.
Vẻ mặt hệ thống mờ mịt.
Diệp Nhiễm cũng có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Người này rốt cuộc là ai, tại sao hệ thống cũng không tra được số liệu của cậu ta, tại sao cậu ta có ảnh hưởng lớn như vậy ở trường