CHƯƠNG 8: Bài hát của Tiêu Chiến Vũ
Một nhà ba người của Diệp Kiến Quốc chuẩn bị đi Thượng Hải chơi, sau qua đêm ở Thượng Hải, còn muốn đi hồ Thiên Đảo tụ hội với bạn của Hoắc Hồng Anh, cùng nhau đi đến thành phố gần đấy tham quan.
Chuyến đi này cơ bản sẽ hết cả kì nghỉ hè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm nhân lúc bọn họ rời đi thì cô cũng đi làm kiếm tiền.
Trước khi Diệp Kiến Quốc đi, có dặn dò Diệp Nhiễm vài câu, bao gồm trong nhà gạo thóc để chỗ nào, gặp việc gì nên giải quyết như thế nào, cuối cùng hỏi: “Con có muốn quà gì không?”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không cần.”
Diệp Kiến Quốc nhìn cô con gái này, lạnh nhạt, biểu tình lãnh đạm, không hề có một chút tính khí của con gái, cũng không giống Diệp Trác làm nũng đòi quà.”
Là quá hiểu chuyện hay là quá nhạt nhẽo?
Diệp Kiến Quốc không hiểu, ông ta chỉ biết, cô con gái này thực sự là không cần người khác đối đãi.
Ông khẽ thở dài: “Vậy được, ba và mẹ con sẽ xuất phát, con ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hồng Anh liếc mắt, âm thanh ôn hòa hỏi Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tiền tiêu vặt đủ dùng không? Không đủ dùng thì nói một tiếng để ba con cho con.”
Diệp Nhiễm rũ mắt, cô đương nhiên biết rõ đây chỉ là nói cho có mà thôi.
Toàn bộ tiền lương tháng này của Diệp Kiến Quốc đã đưa hết cho Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh không cho mình tiền tiêu vặt, để Diệp Kiến Quốc cho, Diệp Kiến Quốc muốn cho cũng không có mà cho.
Cũng may, cô đã xin được một trăm tệ, cũng đã tìm được việc làm, cũng không cần phải trông cậy vào tiền xin được từ trong tay bọn họ.
Cô cụp mi mắt tiễn một nhà Diệp Kiến Quốc đi.
Sau khi nhìn thấy bọn lên xe, cô cũng thay một cái áo sơ mi và một cái quần jean đơn giản, mộc mạc đi ra ngoài, ngồi xe buýt đến chỗ đầu xoăn.
Người đầu xoăn kia tên là Trương Dũng, người giang hồ gọi là Dũng ca, Diệp Nhiễm cũng theo đó mà gọi là Dũng ca.
Dũng ca thấy Diệp Nhiễm tới, đối xử với Diệp Nhiễm rất ân cần, dẫn Diệp Nhiễm đi xem phía trước, phía sau tiệm xem thử.
Lúc này Diệp Nhiễm mới phát hiện, đây vốn dĩ là một tiệm bida rất lớn, chẳng những có phòng bida, còn có máy chơi game gì đó, hiện tại nghỉ hè, mỗi ngày đều có những nam sinh hơn mười tuổi ở đó chơi game, làm ăn thật là thịnh vượng.
Dũng ca cầm một điếu thuốc, chầm chậm nói: “Em phụ trách dọn dẹp, quét tước vệ sinh mấy cái máy chơi game này, quả thật cũng không dơ lắm, nhưng mà những tro bụi tàn thuốc trên mặt đất ấy, đều phải quét, còn phải lau kính thủy tinh. Còn về nhà vệ sinh, chúng ta dùng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nên không cần phải dọn dẹp.
Diệp Nhiễm gật đầu.
Việc dọn dẹp vệ sinh này so với tưởng tượng của cô dễ hơn nhiều, quả thật nơi dơ nhất là phòng bếp và nhà vệ sinh, không có phòng bếp và nhà vệ sinh, cho dù có giẫm đạp như thế nào cũng không quá bẩn, đơn giản chỉ cần quét quét lau lau.
Dũng ca dập tắt điếu thuốc trong tay, đánh giá Diệp Nhiễm: “Này em gái Diệp Nhiễm, nói thử xem, em làm sao quen được Tiêu Chiến Vũ? Em có quan hệ gì với cậu ấy?”
Diệp Nhiễm không nói gì.
Dũng ca cười: “Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy cùng với nữa sinh ở bên nhau.”
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng phản bác: “Không phải ở bên nhau. Cậu ấy chỉ là giúp em thôi, em và cậu ấy không thân.”
Dũng ca nhịn không được cười rộ lên: “Lừa quỷ sao, không thân mà cậu ấy lại giúp em? Em không biết sao, cậu ấy cứ dặn dò anh mãi, đừng để em làm mệt quá, đừng bắt nạt em! Chậc chậc chậc, nhìn như vậy đi...”
Diệp Nhiễm cũng không nói gì nữa.
Cô quả thực không có quan hệ gì với Tiêu Chiến Vũ cả, cũng không có giao tình gì.
Vốn dĩ cô cũng muốn làm sáng tỏ chuyện này để khỏi gặp phải phiền toái, nhưng mà Tiêu Chiến Vũ lại chính là chàng trai cô cần chiếm lấy.
Vậy thì cứ để cho người khác hiểu lầm đi, không thể chiếm được Tiêu Chiến Vũ thì trước hết chiếm được thiện cảm từ bạn bè của cậu ấy.
Hệ thống hăng hái dạy bảo: “Nếu Tiêu Chiến Vũ quay lại đây, ngươi phải nói với cậu cho tốt, biết không?”
Diệp Nhiễm: “Nói như thế nào?”
Hệ thống: “ Là một nữ sinh, ngươi phải học làm nũng, phải học được sự mềm yếu, phải biết kiều khí ngọt ngào gọi: “Tiêu ca ca....”
Nói xong, hệ thống tạo thành âm thanh của nữ, mềm mại kêu một tiếng: “Tiêu ca ca.”
Diệp Nhiễm nghe xong xấu hổ: “Ngươi cảm thấy bộ dáng này thực sự được sao?”
Hệ thống: “Đương nhiên!”
Diệp Nhiễm im lặng một hồi: “Ta còn phải dọn dẹp vệ sinh nữa.”
Quét tước dọn dẹp còn tốt hơn là đuổi theo Tiêu Chiến Vũ kêu Tiêu ca ca đi.
Diệp Nhiễm bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Có lẽ ở cái nơi mịt mù chướng khí như thế này đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến mọi người chú ý, thậm chí có người còn dùng ánh mắt dâm loạn nhìn cô.
Nhưng mà không lâu sau liền có người lén lút nhắc nhở: “Nghe nói đây là người của Tiêu ca mang qua đây.”
Vừa nghe thấy hai chữ Tiêu ca, lập tức giật mình một cái, cũng không dám liếc mắt nhìn Diệp Nhiễm một cái.
Hệ thống: “Thật tốt, ký chủ, ngươi giống ngư trở thành người phụ nữ của lão đại.”
Diệp Nhiễm nắm chặt giẻ lau sạch sẽ trong tay, nhẹ nhàng nói: “Tiến độ điều động có thay đổi sao?”
Hệ thống: “Đâu có đâu.”
Diệp Nhiễm: “Vậy có gì đáng nói.”
Nói xong lại tiếp tục làm việc.
Hệ thống ngây người một hồi, thở dài.
Ký chủ ơi ký chủ, ngươi chỉ biết xem tiến độ điều động, không nghĩ đến Tiêu ca ca, nhiệm vụ này có thể hoàn thành được sao? Nó đột nhiên sinh ra hoài nghi đối với kí chủ của mình.
Diệp Nhiễm cẩn thận dọn dẹp vệ sinh mấy ngày.
Ban ngày làm việc, buổi tối về nhà xem sách lớp mười một, mười hai, sách tham khảo, lật xem từng cuốn.
Ban ngày dọn dẹp vệ sinh một ngày tám chín đồng, buổi tối về nhà xem một quyển sách, Diệp Nhiễm cho rằng mình tiến bộ thần tốc, cả tiền và thi đại học không bỏ lỡ.
Ngay lúc Diệp Nhiễm thực sự hài lòng với chính mình trong kì nghỉ hè này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hôm đó, Diệp Nhiễm đang lau kính, đại sảnh của tiệm xuất hiện một đám người, thấy đồ vật liền đạp đỗ.
Khách hàng thấy tình cảnh này liền bỏ chạy.
Đám người kia xô đẩy hùng hổ, hô to kêu Trần Dũng ra.
Trần Dũng chính là Dũng ca.
Dũng ca không có ở đây.
Người phụ trông tiệm là Lý Cường thấy vậy, lòng bàn chân liền muốn chạy, anh ta phải mau chóng đi gọi người đến giúp.
Nhưng mà đám người đó làm sao có thể để Lý Cường đi, hắn trực tiếp chắn trước mặt Lý Cường bắt đầu đánh.
Diệp