CHƯƠNG 9: Nụ hôn của Tiêu Chiến Vũ
Đêm nay, Diệp Nhiễm đã uống rượu.
Là Tiêu Chiến Vũ đưa cho cô uống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tiêu Chiến Vũ đưa rượu cho cô, cậu nhìn cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Diệp Nhiễm không nhớ rõ chính mình đã uống rượu, sau khi cô uống xong, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, không hề say, chỉ là cổ họng bị nóng rát.
Cô thấp giọng nói: “Không thấy có mùi vị gì đặc biệt cả.”
Tiêu Chiến Vũ cười, bởi vì uống rượu, thanh âm thô trầm: “Vậy sao, uống thêm chút nữa không?”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không muốn.”
Tiêu Chiến Vũ cũng không miễn cưỡng cô, tiếp tục cùng bọn Dũng ca uống rượu.
Một lát sau, Diệp Nhiễm cảm thấy có chút đau đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tác dụng của rượu này rất mạnh, bây giờ mới phát huy.
Diệp Nhiễm miễn cưỡng ngồi thẳng người, không để chính mình lộ ra bộ dạng say rượu.
Không ngờ rằng lúc đang uống rượu Tiêu Chiến Vũ đột nhiên tìm cớ rời khỏi, lát sau cậu đi đến túm lấy Diệp Nhiễm: “Đi.”
Diệp Nhiễm hơi hơi nhướng mày, buồn bực nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ liền dẫn Diệp Nhiễm rời đi.
Ra khỏi phòng Karaoke, do bị gió bên ngoài thổi qua nên đầu óc Diệp Nhiễm thanh tỉnh lại đôi chút.
Tiêu Chiến Vũ nhìn bộ dạng này của cô, nhịn không được vỗ vỗ mặt cô: “Say rồi phải không, ngày thường thấy cậu là một cô nàng khôn khéo, tại sao vừa uống rượu vào lại ngây ngốc như thế?”
Diệp Nhiễm theo bản năng muốn thoát khỏi Tiêu Chiến Vũ, bất quá nghĩ lại cậu ta chính là chàng trai mình phải giành lấy nên đành nhịn xuống.
Cô nhíu mày: “Tớ ngây ngốc gì chứ? Bây giờ tớ rất tỉnh táo.”
Tiêu Chiến Vũ nhìn gò má đỏ ửng của cô, vẻ mặt say rượu nhưng lại cố giả bộ trấn tĩnh, nhịn không được cười ra tiếng: “Diệp Nhiễm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy dáng vẻ cậu luôn cao ngạo lạnh lùng, không vướng bụi trần, lúc đó tớ liền muốn bắt nạt cậu.”
Diệp Nhiễm: “Thì ra là cậu cố ý bắt nạt tớ.”
Đã nói rồi mà, xe đạp để trong nhà xe, vô tình đụng trúng là không phải là chuyện rất bình thường sao, nếu cảm thấy xe đạp của mình quá quý giá thì đừng có chạy đến trường, cớ sao lại vì một vết sước nhỏ mà bám theo cô không tha.”
Chính là cố ý.
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ thật sự thích nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, sau khi uống rượu liền giống con người rồi.”
Diệp Nhiễm: “Ý cậu là nói tớ không giống con người sao?”
Tiêu Chiến Vũ cười nhẹ một cái, lúc sau cười to lên.
Diệp Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn cậu, cảm thấy người này rất đáng ghét.
Nếu cậu không phải là chàng trai mà cô cần giành lấy thì cô đã không thèm để ý cậu, trốn đến một nơi thật xa.
Lúc này Tiêu Chiến Vũ rút ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt Diệp Nhiễm: “Nào, hút một cái.”
Cổ họng cậu vừa hút thuốc xong, âm thanh trầm khàn.
Diệp Nhiễm không vui nhíu mày: “Tớ không muốn thử.”
Tiêu Chiến Vũ theo bản năng nhìn chằm chằm cô: “Tớ không muốn hát, tớ không muốn uống, tớ không muốn thử, Diệp Nhiễm, đừng phản kháng và cự tuyệt theo bản năng như vậy, có quá nhiều thứ cậu không muốn, tại sao cậu không chịu thử xem thế nào? Thế gian này có trăm vị, cậu có thể thử xem, giống như khi cậu uống một ly rượu, thực ra cũng không có gì đáng sợ, có phải không?”
Diệp Nhiễm lại không vui nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ đưa điếu thuốc tới bên miệng Diệp Nhiễm: “Nào, thử xem.”
Diệp Nhiễm im lặng.
Hệ thống kêu to: “Nếm, nếm đi, đây là hôn môi gián tiếp, nếm đi! Diệp Nhiễm, ngẫm lại tiến độ đi, tiến độ chỉ mới có 8%!”
Vẻ mặt của Diệp Nhiễm dần dần buông lỏng, cô hơi hơi hé miệng, liền cầm tay của Tiêu Chiến Vũ, hút một ngụm.
Một luồng khí mãnh liệt tràn vào yết hầu khiến cô bị sặc đến ho khan, nước mắt cũng rơi xuống.
“Đây là nước mắt của cậu?” Cậu lấy đầu ngón tay chùi nước mắt cô rồi để vào trong miệng mình.
Một màn đầy mãnh liệt đã kích thích Diệp Nhiễm, cô càng ho mãnh liệt hơn.
Tiêu Chiến Vũ đỡ Diệp Nhiễm, cười: “Cậu ngoan quá, ngày thường nhất định cậu rất là ngoan, tớ thật sự rất muốn xem dáng vẻ của cậu khi làm chuyện xấu.”
Diệp Nhiễm thật vất vả mới ngừng ho, mắt ngấn nước hỏi: “Chuyện xấu gì?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đi, tớ dẫn cậu đi xem một thứ.”
Diệp Nhiễm do dự một lúc.
Hệ thống bán mạng kêu: “Đi, đi đi! Tiến độ đã 15%, 15%, ký chủ cố lên!”
Diệp Nhiễm cắn răng một cái, vì tiến lên, liều mạng.
Đi!
….
Tiêu Chiến Vũ dẫn Diệp Nhiễm đi đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim cách tiệm bida của Dũng ca không xa, cửa hiệu treo một tấm biển đen, trên đó viết đầy đủ các tiết mục đêm nay bằng những loại phấn đầy màu sắc, có phim võ hiệp, cũng có phim tình cảm lãng mạn.
Rạp chiếu phim cũng giống như một phòng học lớn, có từng hàng ghế cũ, bốn người ngồi một ghế.
Lúc bọn họ đi vào đã có rất nhiều người ngồi, Tiêu Chiễn Vũ dẫn Diệp Nhiễm tìm được ghế ngồi trong góc, vừa đủ chỗ cho hai người bọn họ.
Rất nhanh sau đó thì đèn tắt, rạp chiếu phim bị bao trùm bởi một mảng đen nhánh, sau đó âm nhạc vang lên, màn đầu tiên là cảnh thịnh vượng ở HongKong, có thể nghe được âm thanh hô hào, tiếng đánh võ cùng với tiếng đau kiếm leng keng va vào nhau.
Thực ra, Diệp Nhiễm cũng không hứng thú với loại điện ảnh này, cô hơi hơi nghiêng đầu, dựa theo ánh sáng màn hình quan sát người xung quanh.
Cũng chính lúc này, Tiêu Chiến Vũ vươn tay chạm vào tay cô.
Vốn dĩ theo bản năng cô muốn tránh né, nhưng không gian này qua nhỏ hẹp, hơn nữa cô cũng nhớ lại thân phận của cậu-chàng trai mà cô cần giành lấy.
Thế là tay cô cũng không tránh đi.
Tiêu Chiến Vũ cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay cậu.
Tay cậu to hơn tay cô nhiều hơn nữa còn khô ráo, thoải mái.
Trong phòng oi bức, người lại nhiều, cả phòng tràn ngập một loại hương vị kỳ quái, mùi mốc, mùi mồ hôi, còn có hơi thở đầy hormone nam tính.
Diệp Nhiễm cảm thấy không thở nỗi, oi bức, khó chịu, co quắp, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Tiêu Chiến Vũ hơi hơi cúi đầu xuống: “Hả…Không thoải mái sao?”
Thanh âm trầm thấp,