Cố Lão gia tử lén la lén lút từ trong biệt thự chạy ra chiếc xe hơi đen đậu bên ngoài.
Mở cửa xe leo lên.
Ông lão thở hổn hển.
Mã quản gia thật muốn cười nhưng cố nhịn vì sợ ngài ấy nổi giận, đưa cho ngài ấy chai nước.
Đợi Cố lão uống một hơi xong ổn định lại mới cất lời:
"Lão gia này, ngài ở đây trông khoẻ ra nhiều đó."
Mặt mũi hồng hào hơn trước, đi nhanh không cần đến cả gậy.
Cố lão liền gật đầu, ông đúng là mỗi ngày đều thấy bình yên.
Còn có cô cháu dâu tâm lý lại đa tài đa nghệ bên cạnh.
"Con nhóc đó giỏi lắm, nó thứ gì cũng biết hết, nó chỉ bấm mấy nguyệt đạo thôi còn tốt hơn lão trung y có tiếng cạnh nhà chúng ta."
Mã quản gia lần đầu thấy ông chủ của mình bao nhiêu năm lại khen một người không ngớt miệng như vậy, lại còn so sánh đến độ không chân thật.
Lão trung y cạnh nhà y thuật vang danh khắp nơi, một cô gái chỉ hiểu đôi chút không thể nào bằng được rồi.
Chủ yếu cô ấy trị đúng tâm bệnh của ông ấy mà thôi.
Cả đời có hai thằng con trai.
Một thằng bỏ sự nghiệp bỏ con cái theo người ngoài, một thằng út còn lại thì chỉ suốt ngày lo sự nghiệp tới nay chưa chịu kết hôn.
Đứa cháu trai đích tôn duy nhất thì lại không nghe lời bỏ nhà ra đi tự lập nghiệp, suốt ngày chọc tức ông ấy.
Cố Lão nghĩ với cái tính tình khó chịu đó của cậu ta sẽ còn lâu mới lấy được vợ, không ngờ giờ cả cháu cũng gần được ẳm rồi.
Hỏi sao ông ấy không vui vẻ cho được.
"Cậu là đến đây báo cáo việc gì? Không có việc quan trọng thì đừng đến làm phiền tôi." Ông còn phải chỉnh lại phong thuỷ một chút cho căn biệt thự này.
Mã quản gia: "..." Muốn nói mà sợ ngài ấy lại phiền lòng.
Ông thở dài nói:
"Là việc về gia đình phía Cố Lập Thành, bọn họ đang ra sức thu tóm cổ phần, định đối đầu một trận vào cuối năm nay với chúng ta."
Cố Lão nheo mắt lại, ông thật sự quá dung túng cho bọn chúng rồi mà, nên cứ ỉ thế làm càng.
"Với thực lực của bọn họ à, ta khinh." Tình hình kinh doanh bọn chúng không tốt mới về đây xin nhận tổ quy tông, giờ lấy đâu ra khối tiền lớn mà mua lại cổ phần.
"Trong chuyện này cứ tiếp tục điều tra, đặc biệt là nguồn tiền có từ đâu."
Mã quản gia đưa một túi tài liệu cho ông.
Cố Lão chưa kịp xem đã thấy xe của Lục Mạn Nhu về.
Ông vội vội vàng vàng ôm tài liệu tiếp tục lén la lén lúc quan sát khắp nơi đi vào nhà.
"Ngài cẩn thận..." Ông ấy đúng là trẻ ra mấy tuổi, nhìn xem chạy thật là nhanh.
Mã quản gia liền lắc đầu: "Ngài ấy như vậy mà lại cảm thấy vui.
Đúng là người già thật khó hiểu.
À không phải là người nhà họ Cố đều khó hiểu." Ông nhìn dáng chạy kia của lão gia nhà mình mà cười không ngậm được mồm, sau đó mới lái xe rời đi.
[...]
Hôm nay Lục Mạn Nhu về sớm hơn mọi khi, ngồi trên xe xem gì đó một lúc lâu mới bước ra vào nhà.
Cô có mua ít thức ăn nhẹ nên mang vào bếp chế biến lại, rồi đi tìm ông nội.
Bước tới hậu viện đã thấy người ngồi xem tài liệu gì đó rồi nhíu mày thật chặt.
Cô đến gần bên mà người lại không cảm nhận được.
Lục Mạn Nhu cũng tình cờ nhìn phớt qua.
Cô thấy một biểu tượng logo in trên tờ giấy rất quen mắt, đây là một bản báo cáo.
Lục Mạn Nhu vẫn như cũ giữ bình tĩnh không hề thay đổi sắc mặt.
"Ông nội, ông đang xem gì đó?" Cô giả vờ cười nói to hơn thường khi, rồi đi vòng qua ngồi xuống vị trí đối diện ông.
Cố lão thấy cô liền cất tài liệu vào.
Nhìn cô cháu dâu và nghĩ tới đứa chắt con sắp ra đời liền bỏ qua việc vừa rồi miệng liền nở nụ cười.
"Xem thư một người bạn ở quê đưa tới thôi.
Con hôm nay lại có món bánh mới à.
Đưa ta thử xem nào."