An Mộc cắn chặt khớp hàm, căm tức nhìn trước mặt người đàn ông.
Phong Kiêu liền như vậy bắt lấy cằm cô, đem cô nhìn gần anh hơn.
Sau đó, anh chỉ chỉ vào hạ thân của mình:
“An Mộc, hầu hạ tôi thoải mái, tôi liền cùng em kết hôn, thế nào?”
An Mộc nghe nói như thế, tức khắc sửng sốt:
“Anh, anh nói cái gì đó?”
“Ý trên mặt chữ, không phải cùng tôi kết hôn, em làm cái gì cũng sẽ thuận
lợi hơn sao? Như vậy, hiện tại, khiến cho nó thoải mái đi.”
An Mộc bị anh nhéo cằm, trốn không thoát, nhưng cặp mắt kia, lại dần dần tràn ngập sự phẫn nộ.
“Phong Kiêu, anh đem tôi trở thành cái gì?”
Kỳ thật, đã sớm biết người đàn ông này không có khả năng thích cô, mối
quan hệ của hai người, chỉ là một loại giao dịch thể xác, nhưng An Mộc
cũng không nghĩ tới, có một ngày, Phong Kiêu sẽ nói ra lời này!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt anh liền trầm xuống, vẻ mặt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
An Mộc cảm thấy bất an, liền nghe được người đàn ông đè thấp thanh âm:
“Vậy em thì sao, em coi tôi là gì? Kim chủ? Hay là công cụ để trả thù người khác?”
Đôi mắt An Mộc đột nhiên trừng lớn!
Anh…… Anh làm sao biết?!
An Mộc đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại ngày hôm qua, khi đó cô nghe được tiếng vang bên ngoài, chẳng lẽ là……
An Mộc đột nhiên, liền cảm thấy vạn phần khủng hoảng cùng bất an.
Cô nuốt ngụm nước miếng:
“Chú, chú út, anh nghe tôi nói……”
“Nói cái gì? Nói em lợi dụng tôi như thế nào, nói quan hệ giao dịch của
chúng ta như thế nào, nói em, cái người này, căn bản là vô tâm vô phế?”
Phong Kiêu một tiếng so một tiếng trầm trọng, một tiếng so một tiếng áp lực,
cuối cùng một chữ rơi xuống, anh chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười kia, vừa cô độc lại tràn ngập châm chọc:
“An Mộc, em nói xem, em không sợ làm tôi thất vọng sao?”
An Mộc sửng sốt, chỉ cảm thấy đại não dường như bị cái gì đào rỗng, có điểm không rõ lời người đàn ông này nói, là có ý tứ gì.
Chẳng lẽ nói, anh……
Đáng tiếc, An Mộc còn không có nghĩ được cái gì, người đàn ông chợt vùi đầu, một cái hôn liền dừng ở cô trên cổ.
Nụ hôn này, tựa như là cắn, gặm cắn hết những
thanh âm ngày hôm quá, làm cô cảm thấy từng đợt đau đớn.
Cô trừng to mắt, mờ mịt nhìn cái người đàn ông gần trong gang tấc, vẫn
luôn bị côlờ đi, bỗng nhiên nhất nhất thoáng hiện ở trước mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận đến vậy……
Sau lần bị hạ dược đêm đó, cô hạ quyết tâm tìm cái người đàn ông, nhưng kéo vào tới người người đàn ông này, lại thấy có mọt chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm……
Sau đó một lần lại một lần, anh vì mình giải quyết
các loại chuyện nan giải, một lần lại một lần, cô đốivới anh càng ngày
càng ỷ lại, càng ngày càng tin cậy……
Ban đầu là sợ hãi, bây giớ có thể ngẩu nhiên rống giận với anh, chỉ là dựa vào sự khoan dung mà anh dành cho cô!
An Mộc sơ sẩy gian nhắm hai mắt lại, cô cho rằng chính mình đúng là không có tim.
Từ nhỏ ở trong cái hoàn cảnh đó lớn lên, cô căn bản là không hiểu yêu
thương là cái gì, mỗi ngày trong đầu tồn tại đều là nên như thế nào bảo
hộ chính mình, nên như thế nào thông qua một việc, thu hoạch được lợi
ích lớn nhất.
Cô năm nay mới mười chín tuổi, chưa yêu lần
nào,nhưng cô tự hỏi lòng mình, những lúc dựa dẫm vào Phong Kiêu, có bao
giờ cô rung động?
Lúc biết được Phong Kiêu sắp kết hôn,khi cô
chưa biết được đối tượng là Hạ Thiên, trong lòng cô rất muốn, rất muốn
giữ anh ở lại bên mình!
Tâm tình An Mộc, đột nhiên liền trở nên phức tạp.
Chỉ cảm thấy hô hấp tựa hồ đều đã đình chỉ, giống như bị người ta bóp ở yết hầu, không thở nổi.