Vết thương ở trên cổ đau đớn kéo cô trở lại thực tại.
Cơ thể cô phản kháng theo bản năng, đẩy mạnh Phong Kiêu ra.
Phong Kiêu giống như phát điên, cắn mạnh vào cổ cô, đến khi trong miệng có
mùi máu anh mới tỉnh ngộ lại, máu tươi hòa tan sự phẫn nộ của anh, anh
muốn nới lỏng vòng tay thì bị cô đẩy ra.
Ngẩng đầu thấy cô đang
nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi, Phong Kiêu đột nhiên cảm thấy không khí trong xe thật khiến người ta bị áp lực.
Anh nới lỏng cà vạt, trong sâu thẳm nội tâm không khỏi có chút luống cuống, nhưng không bị lộ ra ngoài.
Anh nhìn cô dần dần lạnh giá.
Dưới ánh nhìn này, An Mộc không nhịn được mà run lên.
Người đàn ông này giờ phút này giống như ác ma!
Sau đó, anh liền nhào tới, bàn tay to xé rách quần áo của cô, ôm lấy hông cô ngồi lên người mình.
Trong nháy mắt liền xuyên thủng miệng vết thương của cô!
An Mộc cố gắng giãy dụa, nhưng không ăn thua, cô phẫn nộ đánh Phong Kiêu, “Phong Kiêu, đồ biến thái, buông tôi ra!”
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Cô càng phản kháng, động tác của Phong Kiêu càng thô lỗ kịch liệt.
An Mộc bị xóc nảy lợi hại, gục xuống bờ vai anh, không nghĩ ngợi mà trực tiếp cắn xuống!
Phong Kiêu nhìn cô kháng cự, cảm thấy chính mình sắp tức điên rồi.
Hai tay anh thô lỗ ôm chặt hông cô, từng chút, từng chút…
Nhưng động tác của anh cứng đờ.
Đầu cô tựa vào bờ vai của anh, hàm răng cắn xuống dần buông lỏng.
Có cái gì đó ấm áp thấp vào áo anh.
Phong Kiêu chợt nhận thức được điều gì, đẩy cô ra liền nhìn thấy trong mắt cô ầng ậng nước.
Lửa giận vốn điên cuồng trước nước mắt của cô thì tắt ngấm.
Anh nhìn cô, động tác mềm mại đặt cô ngồi xuống rồi nâng chân cô lên, lo lắng hỏi, “Đau?”
Trong giọng nói có chút đau lòng.
An Mộc nức nở, nước mắt của cô giống những viên trân
châu, ràn rụa rơi xuống.
Nghe anh nói, cô càng khóc khổ sở hơn, gật gật đầu.
Người đàn ông nhìn ra ngoài, cách đó không xa chính là tiệm thuốc mà An Mộc vừa mua thuốc tránh thai.
Anh vội vã mở cửa xe, chạy về phía đó, chỉ một lát sau liền cầm thuốc mỡ đi tới, sau đó giống như chăm sóc một đứa trẻ, nhấc chân cô lên nhẹ nhàng
bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, anh không nói một lời, mím môi giúp cô sửa sang lại quần áo. Cầm di động lên gọi điện thoại.
Không lâu sau Thượng Quan Vũ trở lại.
“Về nhà.” Phong Kiêu mở miệng.
Thượng Quan Vũ không dám nhiều lời, chỉ biết nghĩ thầm: ôi chao, sắc mặt lão đại cứ như muốn giết người!
Xe rất nhanh đã tới biệt thự, dọc đường đi, ba người trên xe không hề nói chuyện.
An Mộc muốn giải thích, nhưng cơ thể kiệt sức mỏi mệt, nhắm mắt lại thì
thiếp đi, ngay cả sức lực mở miệng nói chuyện cũng không có.
Xe dừng ở cửa biệt thự, An Mộc cố gắng mở to mắt, lại phát hiện, mí mắt càng lúc càng nặng, không mở ra nổi.
Sau đó một hơi thở quen thuộc bao quanh mình, cô được ai đó bế lên.
An Mộc đột nhiên cảm thấy an tâm, liền thiếp đi.
Lần này cô ngủ rất lâu.
Trong cơn mơ màng, cô đã nghe thấy rất nhiều âm thanh.