Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc trợn mắt không tin nổi nhìn văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này cô tự hỏi có phải do không khí ở tầng cao nhất này dường như quá loãng, làm cho cô không thể hít thở nổi!
Vệ uy vừa nói cái gì?
Phong Kiêu ở bên trong?
Anh ở bên trong, sao lại để Vệ Uy nói với mình là anh không ở đó?
An Mộc siết chặt nắm tay, lập tức cảm thấy việc mình đến đây hôm nay thật là nực cười!
Đúng thế!
Cô là cái gì? Phong Kiêu sao có thể thực sự thích cô? Anh quả nhiên chỉ có hứng thú với dung mạo của cô, chỉ vì ở thành phố C cô đã chọc giận anh
cho nên anh không cần cô nữa?
Nghĩ đến đây, An Mộc liền thấy sống mũi cay cay, nước mắt cay đắng tuôn ra, vô cùng đau lòng, giống nước
biển dâng lên đến tràn đầy đất trời, phẫn nộ và bi thống.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng khống chế nước mắt của mình.
Cô tự nói với chính mình, An Mộc, không được khóc, không được khóc.
Bộ dáng chật vật của mày bị người ta nhìn thấy còn chưa đủ hay sao?
Cô xoay người, cố gắng ưỡn thẳng lưng, cho dù bị vứt bỏ, cô cũng không thể là một người con gái chỉ biết khóc sướt mướt.
Cô cô gắng giãn mặt nở nụ cười, đi từng bước đến thang máy.
Hai tay cô vì đau khổ mà run rẩy, cửa tháng máy mở ra.
Cô đi vào, ánh mắt sững sờ vẫn dừng lại phía văn phòng tổng giám đốc.
Một khắc cửa thang máy đang khép lại, cô vương tay giữ cửa tháng máy thật mạnh!
Thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, An Mộc lập tức đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc!
Cô muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc Phong Kiêu anh có ý gì? Cô muốn anh nói thẳng trước mặt cô rằng anh không cần cô nữa.
Cô không cam lòng!
Thời điểm cô phăm phăm bước vào thì hai vệ sĩ cao lớn đột nhiên xuất hiện
trước mặt cô, “Tiểu thư, văn phòng tổng giám đốc không thể tự tiện xông
vào.”
An Mộc dừng bước, nhận ra có
người chặn đường, hôm nay cô
không vào nổi, cô phẫn uất đứng bên ngoài, cửa phòng đã đóng, cô nam quả nữ trong phòng liệu sẽ làm cái gì?
Hai mắt cô nóng lên, người vệ sĩ chỉ có thể nói, “Tiểu thư, nếu không có việc gì thì mời cô rời khỏi
tầng cao nhất, nơi này không phải ai cũng có thể đi lên.”
“Tôi không đi, tôi muốn gặp Phong Kiêu!” An Mộc cố chấp nói.
Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, một người tiến lên một bước, “Vậy xin đắc tội.”
Nói xong câu này hai người liền muốn động thủ với cô!
An Mộc lui về phía sau một bước, nhìn hai người trước mặt không hề kiêng
kị, rốt cuộc hiểu ra, Phong Kiêu thực sự không cần cô nữa.
Nhìn xem, vệ sĩ của anh bắt đầu muốn động tay động chân với mình rồi.
Khóe miệng An Mộc nhếch lên cay đắng, “Tôi tự đi được.”
Cô đi vào thang máy dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ.
Cửa thang máy vừa đóng, hai chân cô mềm nhũn sụp xuống đất, hai tay cô ôm mặt, nước mắt điên cuồng trào ra như hồng thủy vỡ đê.
Cuối cùng cô cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.
Trong đầu, trước mắt cô đều là những ngày tháng ở bên Phong Kiêu, anh đối với cô tốt như vậy, khoan dung như vậy.
Nhưng giờ đây anh vô tình đoạn tuyệt, An Mộc cảm thấy cả bầu trời dường như sụp đổ!
Mị Nhi yêu không kịp nói ra, nhưng An Mộc cô thực sự đã muộn rồi sao?