Xuống đến tầng 1, An Mộc cũng không rời đi.
Bên cảnh đại sảnh của FAE có một khu nghỉ ngơi, cô ngồi trên một chiếc sô pha, chăm chú nhìn
vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, cô nghĩ, sẽ có lúc anh phải
xuống lầu.
Mà hôm nay cho dù có thể nào cô cũng phải nói chuyện rõ ràng!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tầng cao nhất, trong văn phòng tổng giám đốc.
Văn phòng này của Phong Kiêu có một buồng nghỉ.
Vệ Uy đang đứng bên trong, đang nằm trên giường lớn là một người đàn ông
tầm năm sáu chục tuổi, quần áo không chỉnh tề, trên gương mặt có vài
phần tương tự Phong Kiêu, năm tháng chưa chạm được vào dung nhan của
ông, ngược lại còn làm gia tăng thêm vài phần phong trần.
Lúc này, người đàn ông dựa vào thành giường, thở dài một hơi.
Vệ Uy mở miệng, “Ông chủ, thiếu gia có bệnh sợ sạch, giường của cậu ấy….”
“Tôi là cha nó, nó dám ghét bỏ tôi tôi đánh gãy chân nó!” Phong Hầu - một
người đàn ông lớn tuổi lõi đời, vừa mở miệng đã khiến người ta cảm nhận
sự khác biệt.
Vệ Uy cúi đầu, trong lòng thầm oán, ngài dám đánh
gãy chân thiếu gia, chỉ e phu nhân cả đời sẽ không cho ngài vào cửa
phòng bà ấy nữa.
Nhưng anh cũng thức thời không dám nhiều lời.
Phong Hầu hờn giận, thở dài,”Ai da, scandal được truyền ra ngoài rồi chứ?”
Vệ Uy nghe vậy càng thêm đau đầu, “Ông chủ, ngài chắc chắn chứ? Ngài không sợ phu nhân nhìn thấy….”
“Hừ, tôi muốn cho bà ấy nhìn thấy! Một mình ra nước ngoài vui chơi cũng
không thèm đưa tôi theo! Tôi hỏi bà ấy ở đâu cũng không nói! Bà ấy tự
cho phép mình tự tại mà tôi thì không thể tìm phụ nữ trẻ đẹp để vui vẻ
sao? Còn thằng nhóc Phong Kiêu kia, bao che cho mẹ nó, làm tôi cũng
không tìm ra được!” Phong Hầu nói về chuyện này vô cùng phẫn nộ, “Nó
không phải đã quên lần trước ở C thị là tôi đã giúp nó đưa người ra, cho nó được tận hưởng thế giới riêng rồi chứ? Nhóc con vong ân phụ nghĩa!”
Vệ Uy cúi đầu, trên mặt không chút biến hóa.
Phong Hầu nhìn, “Ài, tôi nói nhiều như vậy mà cậu không đáp câu nào.”
“Dạ.” Vệ Uy lên tiếng.
Phong Hầu cảm thấy nhạt nhẽo, “Cái thẳng cù lần này, cả ngày đến rắm cũng không xì ra đến một lần.”
Vệ Uy nghiêm trang nói, “Ông chủ, ngày nào tôi cũng xì ra thối lắm, nhưng là ở trong nhà vệ sinh, ngài không biết đâu ạ.”
Phong Hầu nghẹn họng, hung hăng nhìn Vệ Uy liếc mắt một cái, lúc này mới nhìn lên màn hình camera.
Đã sớm nhìn thấy An Mộc đối mặt với Lưu Tử Kỳ, cho nên Vệ Uy đặc biệt chú ý đến hướng đi của An Mộc, anh nói với Phong Hầu, “Ông chủ, tôi xin phép
ra ngoài một lát.”
Phong Hầu gọi anh lại, “Đây là đứa con gái thằng nhóc kia coi trọng?”
Nói đến đây, ông cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nham hiểm, “Nếu nó dám đưa vợ tôi đi, thì tôi cũng sẽ dắt vợ nó đi.”
Nói xong liền quơ lấy bộ đàm, trực tiếp ra lệnh, “Dùng bất kể biện phát gì, tiễn bằng được cô gái đó đi.”
“Vâng,” Bên kia vang lên giọng nói của vệ sĩ.Vệ Uy thở dài, hai tên vệ sĩ bên ngoài là người của ông chủ, anh căn bản
không phân phó nổi. Chỉ hy vọng thiếu gia trở về rồi sẽ không trách anh, thật sự là….An tiểu thư đang yên đang lành lại tìm đến công ty làm gì?
Tin tức thiếu gia đang không ở trong nước, chỉ có một vài người biết, nhưng ngay cả An tiểu thư cũng không được thông báo?
Đây không giống
tác phong của thiếu gia!
Vệ Uy trong đầu đầy nghi hoặc, hồn nhiên không hay biết tất cả là do Thượng Quan Vũ vẽ ra hiểu lầm.
Phòng ngoài, Lưu Tử Kỳ ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi chờ Thái tử gia trong phòng gọi vào.
Thực ra được Thái tử gia gọi lên lầu để tham dự bữa cơm gặp mặt khiến Lưu Tử Kỳ đến giờ vẫn có chút không thể tin.
Phong Kiêu đó!
Thái tử gia đó!
Người đàn ông này chưa từng để vào trong mắt bất kỳ diễn viên nào, vĩnh viễn
là người đàn ông cao cao tại thượng đáng ngưỡng mộ như vậy.
Lưu
Tử Kỳ cảm thấy hô hấp dồn dập, cô biết, chính mình muốn được nổi tiếng,
chỉ cần mình dính líu đến Thái tử gia thì cô sẽ được nổi tiếng!
Cô hít sâu một hơi, nhưng đợi nửa ngày mới thấy Vệ Uy đi ra nói, “Lưu tiểu thư, thật xin lỗi, Phong tổng hôm nay có buổi hẹn khẩn cấp, Phong tổng
muốn đưa cho cô cái này.”
Lưu Tử Kỳ cúi đầu, lập tức hít phải một luồng khí lạnh.
Trong tay Vệ Uy là thẻ từ của phòng Tổng thống khách sạn Hoàng gia Kyoto!
Lưu Tử Kỳ cảm thấy toàn thân kích động, cô đứng lên, sùng bái nhận lấy chiếc thẻ rồi mới đi ra ngoài.
Cô tính đi thang máy chuyên dụng, nhưng người vệ sĩ lại chỉ vào thang máy dành cho nhân viên nói, “Mời đi thang máy này.”
Lưu Tử Kỳ lập tức cảm thấy khó khăn, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Thang máy chuyên dụng chỉ có duy nhất tổng giám đốc mới có thể sử dụng, điều này tự cô cũng hiểu ra.
Vừa rồi lúc đi lên thang máy chuyên dụng này ở lầu chót, sao giờ lại ở lầu một?
Tổng giám đốc luôn ngồi trong văn phòng không có đi ra ngoài sao!
Lưu Tử Kỳ tuy còn chút nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều, đi thẳng vào thang máy.
Thang máy đến tầng năm đột nhiên dừng lại, mở ra, một người đàn ông hình dáng mập mạp vọt vào trong.
Trên mặt ông ta tươi cười nhưng có chút dữ tợn, “Lưu Tử Kỳ, bước chân vào
FAE rồi em liền quên đi tôi! Tôi hôm nay, dù có thể nào em cũng phải đi
với tôi!”
Lưu Tử Kỳ nhìn người đàn ông, bĩu bĩu môi, “Tôn tổng, thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn.”
Nó xong, cô giơ thẻ phòng lên.
Tôn tổng nhìn thấy tấm thẻ, liền hiểu được đối phương đang ám chỉ ai, lập
tức trợn to mắt, nhìn Lưu Tử Kỳ dáng vẻ đắc ý, thật sự không vừa mắt,
người phụ nữ này lợi dụng mình xong còn dám đưa chân đá văng ông ra?
Ông đột nhiên tiến lên trước, ập tới ngăn chặn Lưu Tử Kỳ, sáp vào cổ cô cắn xuống.