“Em nói cái gì?”
Phong Kiêu kinh ngạc nhướng mày, tất cả…… Giống như đều lệch khỏi quỹ đạo của anh.
An Mộc nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, nghe anh nói thế, đột nhiên mở mắt
phượng, cặp kia mặc ngọc đôi mắt, trải qua môt phen nước mắ, thế nhưng
thanh triệt không ra gì, nhưng cặp mắt kia, giờ phút này che kín khổ sở, tựa hồ có thể đem người đều bao phủ.
Nghe được Phong Kiêu nói, An Mộc rốt cuộc nhịn không được, lại lần nữa khóc, khóc ra thành tiếng:
“ Anh là đồ chết tiệt! Tên lưu manh lưu manh! An Mộc Tôi không phải đồ
vật của anh, ngươi dựa vào cái gì mà không cho tôi đi?! Tôi là người a!”
“Ô ô ô! Nếu anh đã cùng Lưu Tử Kỳ ở bên nhau còn tới trêu chọc tôi làm gì?! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh đến chết!”
“Đêm qua là cô ta không hầu hạ anh thoải mái sao? Về nhà thế nhưng còn muốn
khi dễ tôi?! Phong Kiêu, tôi nói cho anh biết, An Mộc tôi không phải
bình hoa công cộng, nếu anh phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa anh! Chỉ cần anh từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi chán ghét anh, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!!”
Bộ dáng khóc lóc kia,
tuyệt đối không dễ nhìn, nước mắt nước mũi cùng rơi ra, nhưng nhìn cô,
nghe cô lời nói, lửa giận Phong Kiêu, đột nhiên liền lập tức dập tắt.
Nguyên lai, cô như vậy vô cớ gây rối, là do nghĩ rằng anh không cần cô? Cho rằng những cái tin tức đó, đều là thật sự?
Mắt Phong Kiêu đột nhiên sáng rực lên, thậm chí khóe môi gợi lên độ cong
như trước kia, anh từ trên người An Mộc đi xuống, ngồi ở trên sô pha
phòng ngủ, cứ ngồi đó nhìn vẻ chật vật bất kham của cô tựa như đứa con
nít bị cướp đi món đồ chơi yêu thích vậy.
“Em rất khổ sở?” Phong Kiêu có chút không thể tưởng tượng dò hỏi.
An Mộc khóc đến thương tâm, nghe nói như thế, tức khắc ngậm miệng lại, nghẹn ngào đem thân thể của mình giấu ở trong chăn.
“An Mộc, tôi có thể hay không cho rằng, em hiện tại là…… Đã thích tôi?”
Phong Kiêu bên môi mỉm cười, càng thêm thích ý, thậm chí cảm thấy đầu lưỡi đều không quá đau.
An Mộc nghe
đến mấy cái này lời nói, càng thêm cảm thấy xấu hổ và giận dữ, nhưng nhìn bộ dáng của anh, càng thêm tức giận.
Chính mình ở chỗ này lại khóc lại nháo, anh lại chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ hai câu lời nói?
Cô tức giận mở miệng:
“Đúng vậy, tôi chính là thích anh, chính là tôi không nghĩ tới anh thế nhưng
là loại người này! Anh cùng Lưu Tử Kỳ ở bên nhau, là vì trả thù tôi sao? Tôi đây hiện tại nói cho anh, anh thành công rồi!”
Cô nức nở dưới, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống xuống:
“Anh thành công rồi, tôi hiện tại rất khổ sở, tôi hiện tại cảm thấy tôi
chính mình thật là quá tiện! Đủ rồi sao? Ngươi có thể thả tôi đi sao?”
“Không đủ.”
Người đàn ông đứng lên, có chút táo bạo đem chính mình tây trang cởi ra, mở ra hai cúc áo sơ mi.
An Mộc nghe thấy hai chữ kia, tức khắc ngẩng đầu, hung tợn mà nhìn anh:
“Anh là cái hỗn đản, anh……!”
Phong Kiêu nhìn cô, chỉ cảm thấy không thể nói thành lời, đôi mắt hẹp dài yêu mị chợt lóe, môi mỏng của anh khẽ mở, mang theo nhè nhẹ trêu đùa:
“Vậy em đi đi.”
Bốn chữ vừa nói ra, tiếng khó của An Mộc khựng lại, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy.
Phong Kiêu nhìn nhìn cô, không nói gì, trực tiếp từ phòng ngủ đi ra ngoài.
An Mộc ngồi ở trên giường, một người, ngốc ngốc sững sờ.
Cô cho rằng cô chán ghét Phong Kiêu, ghét bỏ Phong Kiêu, nhưng khi ba chữ
‘em đi đi’ nói ra từ miệng anh, cô lại đột nhiên cảm thấy, tim của mình, giống như đã ngừng đập.
Tuyệt vọng, mất mát, đồng thời nảy lên trong lòng, làm cô nắm chặt tay lại.