Hít một hơi thật sâu, An Môc cảm thấy cố gắng bình tĩnh lại thực sự rất khó.
Cô cắn môi, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Phong Kiêu, anh đã vô tình như vậy, vậy tôi vẫn cảm thấy thương tâm về anh là vì cái gì?
Nói thì dễ lắm, nhưng trong tim vẫn không hề nguôi ngoai.
Cô đứng dậy, kéo vali ra ngoài, đi xuống dưới thấy một bàn đầy thức ăn, mùi thức ăn thoang thoảng đến bên này.
Mấy ngày nay đều ăn uống không tử tế, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô không kìm được mà quay đầu lại nhìn, liền thấy nào là sữa đậu
nành, súp, bánh quẩy vòng…
Tên kia hôm nay mời người khác đến nhà điểm tâm sao?
Cô xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, hừ lạnh một tiếng, kéo vali muốn đi luôn.
Nhưng người giúp việc lúc này lại nói, “Thiếu gia, toàn những món ăn nổi
tiếng nhất của các nhà hàng lớn, sáng sớm cậu đã ra ngoài là vì mua bữa
sáng sao?”
An Mộc khựng lại.
Đều là từ các nhà hàng lớn?
Cô quay đầu nhìn, bánh quẩy vòng và sữa đậu nành chỉ có ở trung tâm thành
phố, mà biệt thự này lại ở ngoại thành, đi đi về về cũng phải hơn một
tiếng, mà nghe nói cửa hàng bán đồ này vô cùng nổi tiếng, xếp hàng cũng
tầm một tiếng rồi!
Cho nên..
Không phải anh thực sự đã…?
Đột nhiên nghĩ tới Lưu Tử Kỳ chờ anh ở quán rượu, An Mộc bĩu môi, người đàn ông này chắc hôm quá mệt rồi nên mới muốn tự thưởng cho bản thân?
An Mộc nghĩ vậy, trong lòng càng thêm buồn bực, tiếp túc kéo vali ra cửa.
Mới đi được hai bước, người giúp việc lại nói, “Thiếu gia, cậu vừa trở về từ nước U sao? Vé máy bay này cậu vẫn giữ hay vứt đi?
Mới từ nước U về?
Chẳng lẽ hôm qua trở về tầm xế chiều rồi mà vẫn khẩn cấp đi tìm Lưu Tử Kỳ?
Cô nhíu mí, nhưng lỗ tai vẫn ra sức dỏng lên.
Phong Kiêu vừa tắm rửa xong đi ra, khăn tắm quấn ngang người, tóc còn sũng
nước, bộ dáng yêu nghiệt,
khiến cho người giúp việc không nỡ rời khỏi.
An Mộc nhìn, trong lòng đột ngột giận dữ, tên này không thấy người giúp việc đang ở đây sao? Vậy mà vẫn bày cái bộ dáng đó ra!
An Mộc kéo vali đi mấy bước, liền nghe Phong Kiêu nói, “Chờ một chút.”
An Mộc dừng bước.
Phong Kiêu khẽ ngẩng đầu, chỉ vào vé máy bay trong tay người giúp việc, “Nếu
em muốn ra ngooài thì phiền em vứt vé máy bay giùm anh.”
Người giúp việc lập tức đi tới đưa vé máy bay cho An Mộc.
An Mộc vốn định nói dựa vào cái gì mà anh sai bảo cô, nhưng nghe những lời vừa rồi người giúp việc nói, ma xui quỷ khiến thế nào mà nhận lấy, liền thấy, thời gian trên vé là….4h chiều hôm qua?
Vậy trước đó anh vốn ở nước U?
An Mộc trợn tròn mắt.
Bên kia, điện thoại Phong Kiêu đổ chuông, anh dường như vì tay đang không
rảnh rang nên không nghe điện thoại ngay, mấy giây sau chậm rãi cầm lên, là Vệ Uy gọi đến, “Thiếu gia, hôm nay có phóng viên chụp được cậu khi
đang xếp hàng mua súp, bọn họ giật tít là cậu mua cho Lưu Tử Kỳ ăn, tin
này cậu có muốn áp xuống không?”
An Mộc há hốc mồm.
Thời gian trong vé máy bay, lại còn xếp hàng mua súp? Chân tướng là cái gì đây?
Tim cô đập nhanh hơn, lại nghe Phong Kiêu hỏi, “Thượng Quan Vũ đi đâu rồi?”