Editor: Cà Chua.
An Mộc, lau mồ hôi trên trán, lại thấy dính đầy phấn trên tay, mới nhớ ra chuyện đáng lo lúc này.
Phong Kiêu vẫn cong môi, nghe nói như thế cảm thấy thật dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này thật kì cục.
Ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt nhỏ với ngũ quan cân đối, nhìn kĩ thật kĩ, sau đó lại thấy ánh mắt mong chờ của An Mộc, mở miệng, “Ầy, thật là
xấu.”
A a a!
An Mộc lập tức bưng kín mặt, đôi mắt hoa lên, người này ghét mà hồng đến vậy sao!
Nhưng vấn đề là…..
“Anh không thể an ủi tôi một chút à?” An Mộ oán trách Phong Kiêu.
Phong Kiêu cười nói:”Hả, nói thật cũng bị trách sao?”
An Mộc hừ lạnh một tiếng, “Chẳng trách anh hai mươi tám tuổi vẫn mãi độc
thân! Nếu tôi là người con gái khác, anh mà nói những lời này chắc phải
lập tức chia tay!”
Vừa nghe thấy hai chữ chia tay, lại còn được
nhấn mạnh đầy ý trêu đùa, sắc mặt Phong Kiêu đột nhiên trầm xuống,
“Không được nói hai chữ đó!”
An Mộc sửng sốt, ngẩng đầu đã nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Phong Kiêu, cô lấy lòng:”Tôi chỉ nói cho vui thôi mà…”
“Nói cho vui cũng không được.” Phong Kiêu tiến lên, ôm lấy eo cô, “Nói cho tôi nghe đi, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
An Mộc khựng lại.
Ngẩng đầu, phát hiện ra anh hoàn toàn nghiêm túc.
Nhưng nói ra những lời này….
An Mộc cảm thấy thực sự có chút thẹn thùng!
Cô cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, “Không nói!”
“Có nói không?” bàn tay to lớn của anh càng xiết chặt eo cô.
An Mộc bị anh chèn ép đúng chỗ gây buồn cười, tức khắc cười ha ha lên, “Tôi nói, tôi nói!”
Phong Kiêu buông lỏng người cô ra.
An Mộc ho khan một tiếng, tạm dừng một chút, há mồm, lời nói vừa đến
miệng, không hiểu sao lại không nói nên lời, cô lại cười, “Cần thiết
phải nói sao?”
“Không nói cũng được.”
Hả?
Sao hôm nay anh ta lại nói chuyện tốt bụng như vậy?
An Mộc nhướng mày, liền nghe được anh nói tiếp:”Tôi không ngại nếu như em
dùng hành động thực tế nói cho tôi, chúng ta hợp hai làm một, vĩnh viễn
không chia lìa.”
An Mộc:…..
Cô biết mà!
Nhưng….chú út, tôi có thể không làm điều đó trong bộ dạng như thế này không?!
Hợp hai làm một, vĩnh viễn không chia lìa…..
Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến buổi tối hôm đó, một buổi tối
thật hoang đường
đối với cả ai, đến cuối cùng, hai người lại rời đi như không có chuyện
gì xảy ra.
Trong nháy mắt, khuôn mặt An Mộc tức khắc đỏ lên.
“Có nói không? Nếu không nói, tôi sẽ không ngại ở ngay chỗ này….hợp hai làm một.” khóe môi Phong Kiêu khẽ cong lên thành nụ cười làm cho không khí
càng thêm phần tà mị, An Mộc tuyệt đối không có chút hoài nghi nào về
lời nói đó.
An Mộc tức khắc kinh ngạc, “Tôi nói, tôi sẽ nói.”
Nhìn Phong Kiêu, An Mộc cắn môi, sau đó mở miệng, “Phong Kiêu, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”
Lời vừa nói ra, An Mộc cảm thấy càng lúc càng không thể khống chế được
khuôn mặt đỏ bừng, đẩy Phong Kiêu ra, hai người hướng tới phía chiếc xe.
Ai nha nha, nói ra những lời này thật là ngại chết đi được!
Cô cúi đầu, gò má nóng rát như thiêu, nếu không phải lúc này do trang phục trên người, cô lập tức sẽ chạy đi chỗ khác!
Đáng tiếc, vừa đến gần xe của Phong Kiêu, cô vừa nắm lấy chốt, chuẩn bị mở
cửa, tiếp theo, cánh tay bỗng bị túm chặt, có một lực mạnh mẽ đè lên
người, Phong Kiêu trở mình, đem An Mộc đặt lên trên.
Anh vươn hai tay, để thân thể An Mộc kẹp giữa thân thể anh và chiếc xe.
Hơi thở phập phồng của người đàn ông tức khắc tràn ngập cánh mũi, hơi ấm của cơ thể, xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền tới.
An Mộc cảm giác được nhiệt độ ấy, hoảng sợ, “Phong Kiêu, anh làm gì vậy?!”