Editor: Cà Chua.
Phong Kiêu khẽ cười:”Em ngại sao?”
Một câu khẳng định.
An Mộc trả lời:”Không có!”
“Vậy tại sao lại chạy?”
An Mộc:……”Tôi, tôi sợ bị phóng viện nhìn thấy.”
Cô có chút hơi hoảng loạn, tròng mắt đảo qua đảo lại, hai tay cũng cuống cuống nắm chặt.
Phong Kiêu thấp giọng cười hai tiếng, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của đối phương, vì thế mặt An
Mộc càng đỏ hơn.
Phong Kiêu cúi đầu, tiến gần hơn đến bên tai cô:”Em biết không? Bộ dạng của em lúc này làm người khác rất muốn……làm khó dễ em.”
An Mộc ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ mở miệng:”Anh muốn làm gì?”
Làm khó dễ cô?
Chắng lẽ….ở chỗ này sao?!
Người đàn ông này không phải là muốn chơi trò “Xe rung lắc” đó chứ?!
“Em nói xem?” Phong Kiêu càng cúi thấp đầu, hơi thở liên tục phả trên mặt cô.
An Mộc nuốt nước miếng, “Hả, anh, anh muốn chơi “xe hướng đông” sao?”
“Xe hướng đông?” Phong Kiêu nhướng mày, nét mặt khó hiểu.
An Mộc nhân cơ hội giải thích cho đối phương hiểu:”Trên mạng hay nói rằng, giống như người con gái nhất quyết cự tuyệt những động tác của người
con trai, người cho trai đó đè cô gái vào tường, hai tay đỡ trụ cơ thế
cô gái, gọi là “Vách tường phía đông. Chúng ta hiện tại……chẳng phải gọi
là “xe phía đông” sao?”
An Mộc nói xong câu đó, tròng mắt loạn
chuyển, tiếp tục nói:”Chú út, anh xem, năm nay anh đã hai mươi chín
tuổi, nhưng những từ ngữ được dùng phổ biến trên mạng lại không biết
chút nào chẳng phải quá cổ hủ sao? Về sau anh phải học tập tôi nhiều hơn đấy.”
Lái người đàn ông này sang chuyện khác, liệu anh ta có mất đi suy nghĩ muốn làm xằng bậy không?
Nhưng không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, Phong Kiêu lại suy tư một lát, gật
đầu:”Đúng là “xe hướng đông” thì tôi không biết thật, thật là thiếu sót, nhưng hôm nay chúng ta có thể thử xem “xe lắc” sẽ như thế nào.”
An Mộc:……“Sao thế, không phải em nói vĩnh viễn không rời xa tôi sao? Chúng ta hiện tại không phải đã tách ra rồi sao?”
An Mộc:….
Da mặt người đàn ông này sao có thể dày như vậy!
An Mộc cầu xin tha thứ:”Phong Kiêu, Chú út thân mến, hiện tại, các phóng
viên còn ở bên ngoài rất nhiều, bọn họ ai cũng giống như hổ đang rình
mồi, hơn nữa, bãi đỗ xe cũng có cameras, chuyện kia, chúng ta về nhà rồi tính nhé.”
Phong Kiêu bị thuyết phục:”Cũng có lí.”
An Mộc nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nhưng tiếp
đó, Phong Kiêu đột nhiên cúi đầu, thoắt cái đã bá chiếm lấy bờ môi An Mộc, đầu lưỡi nhân cơ hội tiến công.
An Mộc hơi bị động, đầu lưỡi nhỏ dùng sức chống cự, muốn bỏ đầu lưỡi của
anh ta ra khỏi mình, đồng thời đôi tay đầy ngực anh ta ra, nhưng không
nghĩ đến việc một bàn tay to của anh ta đột nhiên cầm lấy ót cô, nhân cơ hội ngậm lấy đầu lưỡi cô.
Lực hút này làm An Mộc cảm thấy cả đầu lưỡi và khoang miệng dần dần tê dại, trong nháy mắt cảm giác ấy đã lan khắp toàn thân.
Đến tận hai phút sau, khi An Mộc cảm thấy cơ thể giống như người bị hôn
muốn ngất xỉu nhất từ trước tới nay, Phong Kiêu mới buông cô ra.
Khuôn mặt nhỏ của An Mộc đỏ lựng, tròng mắt ướt át, phẫn nộ chỉ trích:”Anh, anh lừa tôi!”
Phong Kiêu ha hả cười:”An Mộc, em hôm nay quá đẹp, tôi đã sớm mơ tưởng đến cơ thể em.”
An Mộc:……Được lắm, quả nhiên tên này cũng khá biết cách dùng lời ngon tiếng ngọt.
Gương mặt An Mộc lập tức lại đỏ như thiêu.
Trong lúc này….
Toàn thân An Mộc cứng đờ.
Tầm mắt của cô dừng lại ở phía sau Phong Kiêu.
Ở chỗ đó có một em bé tầm sáu, bảy tuổi mặc một bộ đồ cổ trang nhìn vô
cùng ngoan ngoãn đáng yêu, hai tay cô bé đặt ở trước bụng, từng bước một cẩn trọng đi tới.
An Mộc không thể tin, vừa rồi mình và Phong
Kiêu hôn môi lại bị nhìn thấy, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, tiếp theo nhìn
thấy cô bé đi tới gần Phong Kiêu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, gọi một
tiếng:”Ba.”
Trời đất dường như sấm sét đùng đùng, An Mộc lập tức trợn mắt há mồm.