Editor: Ngạn Tịnh.
An Mộc mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Phong Kiêu, “Nhưng di động của anh sao lại nằm trong tay cô ta?”
Ánh mắt Phong Kiêu phóng ra một trận hàn ý, “Ra sân bay, anh gặp phải ám sát”
Hai chữ ám sát, được anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, lại khiến An Mộc cảm giác được một trận hãi hùng khiếp vía!
Sống cùng Phong Kiêu, được bảo quá tốt, Phong Kiêu chưa bao giờ làm những chuyện tình đó khiến An Mộc bị vạ lây. Nhớ đến một lần An Mộc bị dọa đến phát sốt, Phong Kiêu liền an bài toàn bộ lực lượng gần mình cùng An Mộc.
Cho nên quan hệ của anh cùng An Mộc, đến bây giờ vẫn chưa bị công bố,
Nhưng không ngờ tới, bản thân sơ sẩy một cái, đám người kia thế nhưng lại tới nữa.
Cũng may thân thể của anh không tồi, tránh né khỏi đuổi giết, nhưng lại rớt mất di động.
Cũng không biết tại sao nó lại rơi vào tay Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nh hẹn gặp mặt anh, hơn nữa yêu cầu phải trực tiếp gặp mặt mới trả lại di động cho anh.
Bởi vì trong di động có ảnh chụp của An Mộc, cho nên Phong Kiêu thận trọng tự mình đi lấy. Gõ cửa số phòng của cô ta, chỉ mới nói một chữ ‘cô’, Lâm Đại Nhi liền giơ tay, bảo di động hết pin.
“Sau đó thì sao?” Thật sự trùng hợp đến như vậy, liền hết pin? A Mộc nhưng không tin!
Phong Kiêu buồn cười nhìn An Mộc, “Sau đó, anh liền rời khỏi đó”
“Cứ như vậy mà đi? Lâm Đại Nhi không bắt anh phải lưu lại số di động, không có quyến rũ anh?” An Mộc ép hỏi.
Con người hẹp dài của Phong Kiêu chợt lóe lên ánh sáng bỡn cợt, “Đương nhiên, ông xã của em định tính đủ tốt, không bị câu dẫn”
An Mộc bĩu môi, “Điện thoại thật sự hết pin?
Phong Kiêu gật đầu, “Thật sự hết pin”
An Mộc chỉ có thể thở dài, “Được rồi”
Cô có một loại trực giác, Lâm Đại Nhi này, sẽ không đơn giản chỉ là một người qua đường. Bởi vì...
Sao có thể trùng hợp đến như vậy, lúc Phong Kiêu ở bên này mỉm cười, Lâm Đại Nhi cùng vừa hay mỉm cười về phía anh?
Muốn nói Lâm Đại Nhi không biết có paparazzi chụp lén, đánh chết An mộc cũng không tin!
Nhưng giới giải trí chính là như vậy, tai tiếng đầy trời, đám nam minh tinh cần phải chú ý, đám nữ minh tinh
càng phải chú ý hơn. Cho dù là bạn tốt cũng phải bảo trì khoảng cách, nếu không còn có khả năng sẽ bị truyền ra là biij đồng tính luyến ái!
Tai tiếng của Phong Kiêu vẫn là ít đến đáng thương, cho nên lúc này.. Vẫn là có thể tha thứ cho anh.
An Mộc nghĩ như vậy, đi theo Phong Kiêu bước vào phòng.
Đi vào, liền nhìn thấy Triệu Việt Thâm say xỉn nằm bò trên sô pha mà ngủ mất. Bộ dáng khuôn mặt đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, khiến An Mộc nhìn thấy một phen đầy kinh ngạc, “Sao lại say thành như vậy?”
Lúc mới đi ra, không phải vẫn còn ổn sao?
Đạo diễn cười ha ha, “Hai bình Whiskey uống hết hai phần ba, có thể không say sao?!”
An Mộc:...!
Ăn cơm xong, vốn dĩ nên giải tán, nhưng mọi người ăn đến không tận hứng, hơn nữa hiếm khi được thấy Phong Boss đại nhân bình dị gần gũi như thế, mọi người liền đề nghị đi KTV.
Trong tiệm cơm có phong KTV, mọi người chỉ chuyển qua chiến trường khác, liền nhìn thấy mấy thùng bia đang được bưng vào.
Có người mở đầu ca hát, những người khác liền tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện phiếm.
Bên cạnh Phong Kiêu, tụ lại một đống người, ẩn ẩn lấy anh làm đầu.
Mọi người hát một chút, Lương Vi Ái liền đưa ra chủ ý, “Chúng ta tới chơi trò mạo hiểm hoặc lời nói thật đi!”
Ca hát đơn thuần đã không thỏa mãn được đám người này.
Lương Vi Ái vừa ra lời đề nghị này, mọi người liền lập tức tán thành. Sau đó ánh mắt mọi người đều bay về phía Phong Kiêu.
Lương Vi Ái là một người gan lớn lại mê chơi, gia cảnh cũng không tồi, thành ra quá ngốc, cho nên cởi mở hơn người khác, vì thế liền lấy một chai bia ra, “Tôi làm trọng tài, mọi người nhanh ngồi xuống. Xoay tới ai, chính là người đó nha~!”