Editor: Quỷ Quỷ
Diệp Đồng Đồng thừa lúc Vệ Uy không chú ý, lén lút thó một thanh chocolate rồi vui vẻ bỏ vào túi của mình.
Vệ Uy bên cạnh rõ ràng nhìn thấy nhưng lại chẳng nói gì được, chỉ biết nhìn cái kiểu lấm la lấm lét của Diệp Đồng Đồng khi nhét chocolate vào túi rồi cười ngốc nghếch.
Nhìn thấy An Mộc, Diệp Đồng Đồng lập tức nhảy dựng lên, “Mộc Mộc cậu tới rồi!! Tớ sắp chán muốn chết đây!”
Sau đó không quên khoác tay An Mộc, mở miệng ca ngợi, “Giám đốc đại nhiên quả nhiên vô cùng hào hoa phong nhã, cậu chưa tới nên anh ấy ra tận hành lang để chờ cậu, cậu lấy đúng người rồi, có một không hai!”
An Mộc:…
Vệ Uy:…
Cả phòng đang nhìn chằm chằm vào bộ dáng không biết xấu hổ nịnh bợ Phong Kiêu của cô.
Tuy nhiên Phong Kiêu lại cảm thấy khá hài lòng.
Mọi người cũng rời tầm mắt, ai làm việc nấy.
Thượng Quan Vũ vỗ vai Vệ Uy, ý bảo con đường theo đuổi lấy vợ thật gian nan, cô gái này thỉnh thoảng lại như làm rơi mất não ở đâu, sao lại không giống người bình thường?
Sau đó mọi người đồng loạt ngồi vào vị trí.
Quang bàn tròn lớn có 8 chiếc ghế.
An Mộc ngồi cạnh Phong Kiêu, bên cạnh là Diệp Đồng Đồng và Vệ Uy, tiếp theo là Âu Dương Sát Sát và Lăng Hi.
An Mộc cúi đầu rù rì nói chuyện với Phong Kiêu, Diệp Đồng Đồng thì đang cò kè với Vệ Uy đồ ăn trên bàn món nào nên ăn món nào không, ăn nhiều hay ăn ít, còn Âu Dương Sát Sát và Lăng Hi lại bàn luận về tình hình bên Úc.
“Hừ, Lâm Đại Nhi đẹp không?” An Mộc mở miệng nói.
Phong Kiêu thấp giọng âu yếm nói, “So ra cũng không bằng cái ngón tay của em.”
Thượng Quan Vũ ngán ngẩm không muốn xen mồm, nhìa qua Vệ Uy và Diệp Đồng Đồng
“Tôm này tôi có thể ăn không?”
“Ba miếng.”
“Mười cơ!”
“Khôn được!”
“Tám thôi!”
“Bốn.”
“Bảy!”
“Bốn!”
“Không béo đâu mà, sáu!”
Vệ Uy nhíu mày, “Tối đa năm!”
Diệp Đồng Đồng nhăn nhó túm cánh tay Vệ Uy lắc lắc, “Vệ Uy Vệ Uy anh là tốt nhất, cho tôi ăn sáu con đi mà, năm con trước trong bụng tôi đang rất
cô đơn ~~~~~”
Thượng Quan Vũ:…
Căn bản không chen vào nổi. Lại quay sang Âu Dương Sát Sát và Lăng Hi. Hai người này tuy nhìn không vừa mắt nhau, nhưng nói chuyện phiếm lại khá hợp.
“Cái xí nghiệp lớn đó là do Trần Quan Bân mở, có người nói ngày mở cửa có không thuận lợi, chưa biết chừng đầu tư vào lúc này là lỗ đó!” Lăng Hi sôi nổi nói, “Thật không ngờ, vốn là một trong những nhà giàu có nhất mà cũng có lúc chọn nhầm thời điểm?”
Âu Dương Sát Sát lạnh lùng liếc mắt, “Thế anh liệu có lúc không chọn nhầm thời điểm không?”
Lăng Hi cười, “Không.”
Âu Dương Sát Sát châm chọn, “Đúng rồi, anh có khả năng để chọn nhầm sao? Đều là Phong Kiêu quyết định, anh chỉ đi sau đuôi anh ta làm việc, chưa từng có quyết sách gì, chọn cái gì mà chọn chứ?”
Lăng Hi:…!
Thượng Quan Vũ triệt để tránh xa, tránh bị lửa bén đến người.
Nhưng ngồi nhìn cả đám xung quanh…
Hình như…
Tất cả mọi người đều có bạn giá, mỗi anh không có!
Thượng Quan Vũ muốn nói anh đang rất cô đơn á!
Gõ gõ mặt bàn, Thượng Quan Vũ mở miệng, “Hôm nay là sinh nhật tôi đó!”
Đám người đồng loạt nhìn anh liếc mắt một cái, sau đó đồng loạt hô lên, “Sinh nhật vui vẻ!”
Thượng Quan Vũ lập tức cao hứng, “Ài, chúng ta…”
Lời còn chưa nói xong, mấy cặp bọn họ lại chụm đầu vào nhau trò chuyện giết thì giờ, hoàn toàn không thèm để chủ nhân bữa tiệc là anh vào mắt!