Edit: Taeyoungie
Beta: Đông Thần Thần
Nhất thời thế giới im lặng không tiếng động, gió lạnh thổi qua, ban đầu An Phách Hoà đổ mồ hôi, lông tơ lập tức dựng đứng lên, hơi lạnh tỏa thẳng ra trong lòng.
Cho nên… cô thật sự trở về năm mười sáu tuổi? !
“Có thể thả tay ra được không?” Lâm Nam bây giờ vẫn còn là thiếu niên, nhưng giờ phút này anh lại phát ra uy nghiêm không đơn giản.
An Phách Hòa ngơ ngẩn thu tay lại, vừa muốn mở miệng nói cái gì.
Đột nhiên, từ xa vang lên vô số tiếng thét chói tai.
“Oa oa oa! Ông xã! !”
“Ông xã! Cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi!”
“Ông xã của tớ! Ông xã là của tớ!”
…
Lâm Nam quay đầu liếc nhìn, khẽ thở dài một hơi, vội vàng thu áp lực đi, vòng qua An Phách Hòa, bước nhanh rời đi.
Anh đi vội vàng, bả vai hai người chạm vào nhau, An Phách Hòa bị đụng lui về sau một bước.
Cô hơi ngẩn ra nhìn bóng lưng của Lâm Nam, tuy trước đó vẫn biết Lâm Nam cũng tốt nghiệp từ trường Đế Quốc, nhưng bây giờ mới biết, chẳng qua anh chỉ hơn mình một khóa, lại là người ưu tú chói loà như vậy, sao trước kia không có chút ấn tượng nào chứ?
Một đám omega hò hét đuổi theo, trong miệng hô to lão công, lão công, đuổi theo Lâm Nam.
An Phách Hòa bị bọn họ xô đẩy cho ngã trái ngã phải, gần như đứng không vững.
Đang cố gắng giữ thăng bằng thì được một cánh tay mạnh mẽ kéo ra khỏi đám người hỗn loạn, đầu nhào vào trong một vòng ôm quen thuộc.
Cái ôm của người kia có mùi tin tức tố nhàn nhạt, trên cơ bắp cứng cáo còn có một lớp mồ hôi mỏng.
An Phách Hòa đã có thói quen, dù qua nhiều năm như vậy, cô vẫn rụt cổ lại, tim đập như sấm y như trước kia.
Mình đã bao lần bởi vì kiểu tiếp xúc mập mờ này mà đêm không thể ngủ ngon…
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, giọng của cậu thiếu niên tràn ngập sức sống, còn hơi có vẻ bất đắc dĩ, “Rõ là đi theo tớ tới, vừa nhìn thấy Lâm Nam đã chạy theo hò hét ông xã.”
Người trong ngực cứng đờ, cúi đầu không trả lời, Triệu Cảnh hơi khó hiểu, cúi người, nhìn sắc mặt An Phách Hòa, “Kẹo bạc hà, hôm nay cậu rất kỳ quái, rõ ràng là nói cùng nhau về nhà, sao không đợi tớ?”
Cậu ta ghé người sát lại, chóp mũi cọ lấy mặt của cô, hơi thở trai trẻ cứ như vậy phả thẳng vào mặt.
An Phách Hòa như hoảng sợ, một tay đẩy cậu ta ra, lùi ra phía sau mấy bước, thở hổn hển.
Vẻ mặt Triệu Cảnh đầy bối rối, vươn tay muốn ôm vai An Phách Hòa, nhưng trông thấy ánh mắt chống cự của cô, bàn tay đưa đến một nửa lại yên lặng rụt trở về, “Cậu vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua à?”
An Phách Hòa nhìn chằm chằm cậu ta không nói gì, với Triệu Cảnh là hôm qua, với cô đã là mười bảy năm, trời mới biết là chuyện gì!
Triệu Cảnh bất đắc dĩ gãi gãi đầu, “Được rồi được rồi! Hôm qua Karen nhất định bắt tớ phải đưa cô ta về nhà, tớ cũng không cố ý bỏ cậu ở quán rượu, không cẩn thận nên quên mất thôi, cậu cũng đừng giận tớ nữa.”
An Phách Hòa không nhớ ra là chuyện gì, không phải bởi vì nó trong trí nhớ của cô có cũng được mà không có cũng không sao, mà là trong vài chục năm cô quen biết Triệu Cảnh, chuyện như vậy xảy ra vô số lần.
An Phách Hòa thực sự không nhớ được Karen là đối tượng thứ mấy của cậu ta, còn mình lại là lần thứ mấy bị bỏ rơi.
Cô quyết định, qua mười bảy năm, cũng nên giải thoát cho mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Triệu Cảnh, nhìn ngắm khuôn mặt mình đã mơ mộng cả tuổi thanh xuân, “Triệu Cảnh, chúng ta đừng làm bạn nữa.”
Vốn cho là câu nói này sẽ rất gian nan, nhưng là khoảnh khắc nói ra khỏi miệng, cô lại thấy nhẹ nhõm.
Triệu Cảnh cũng không hề để ý, mỗi lần An Phách Hòa tức giận đều nói nhảm mấy câu, nhưng mà lại dễ dỗ vô cùng, mình hơi dỗ dành là hòa hợp như lúc đầu.
Lần này anh vẫn như cũ không có để ở trong lòng, vẫn là cười đùa tí tửng mà dỗ dành, “Tớ thề đây chắc chắn là lần cuối cùng! Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy! Cậu lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà tuyệt giao với tớ sao?”
Đúng vậy, mỗi lần đều là như thế này.
Chỉ cần anh ta nói vậy, lòng mình lập tức sẽ tràn ngập hi vọng, có người nào có thể hiểu rõ anh ấy hơn mình chứ? Có người làm bạn với anh lâu được như mình chứ? Cho dù anh theo đuổi ai, mình mãi mãi có một không hai, là đặc biệt nhất.
Anh thường xuyên đổi bạn gái, nhưng tuyệt không thể rời bỏ mình.
Ha ha, An Phách Hòa cười, trước kia mình đúng là một con ngu mà, mắt cô đong đầy nước mắt, tàn nhẫn mà vạch trần sự mờ ám cuối cùng, “Cậu thật sự không biết hay chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác này thôi? Triệu Cảnh, chẳng lẽ cậu không biết tôi thích cậu rất nhiều năm rồi sao?”
“Kẹo bạc hà…” Triệu Cảnh ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cậu ta không biết nên đáp lại như thế nào, cậu ta vốn cho rằng mối quan hệ khó nói này là do hai người ăn ý, nhưng bây giờ An Phách Hoà lại phá vỡ sự cân bằng này, khiến chân tay cậu ta luống cuống.
“Vì vậy, tôi không thể tiếp tục làm bạn với cậu nữa!” An Phách Hòa nói ra lời nói đè trong lòng nhiều năm, lập tức toàn thân nhẹ nhõm, cô không chút lưu luyến quay người bỏ đi, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Cảnh sắc chung quanh cũng đẹp hơn mấy lần, An Phách Hòa lưu luyến nhìn ngắm tất cả, thật sự quay trở về rồi! Về tới khi 16 tuổi, tất cả vẫn còn kịp, kịp thời cứu vãn vài chục năm bị mình lãng phí!
Quả thực quá tuyệt vời! Một lần nữa trở lại, có thể nghiêm túc làm lại cuộc đời của mình, không còn phải loạn quanh bên một thằng nhóc như thế, không trở thành một phế vật lớn tuổi, mình cũng là một omega có lí tưởng!
Từ lần trước cạch mặt, Triệu Cảnh quả nhiên không tiếp tục tới tìm cô nữa.
An Phách Hòa cũng nhẹ cả người, cô bắt đầu tập trung học tập, ước mơ trước kia của mình là trở thành một kĩ sư! Đáng tiếc kiếp trước luôn bị Triệu Cảnh giày vò chết đi sống lại, hoàn toàn không nghĩ đến việc tập trung học hành, sau khi miễn cưỡng tốt nghiệp, chỉ có thể ở nhà ăn bám.
Một lần nữa trở lại, lần này nhất định phải thực hiện ước mơ của mình!
An Phách Hòa tìm đến thầy giáo, có nguyện vọng chuyển tới ngành cơ khí, đối với omega, cường độ học của ngành cơ khí hơi quá tải, cho nên từ trước tới nay ngành cơ khí lúc nào cũng không tuyển đủ người.
Thầy