Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Nhiệt độ ấm áp lan ra từ lòng bàn tay, An Phách Hòa bị Lâm Nam kéo nhanh khỏi hẻm nhỏ ẩm ướt.
Mặc dù còn hai năm nữa mới thành niên nhưng tin tức tố dày đặc của Lâm Nam khiến người khác không thể lờ đi, huống chi đây còn là người luôn cùng cô vượt qua kỳ động dục.
Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay kia lan ra khắp cơ thể An Phách Hòa, cô còn cảm thấy không khí mà mình đang hít thở cũng nóng bỏng như hơi ấm kia.
Cô cố sức rút tay mình khỏi tay Lâm Nam.
Lâm Nam dừng chân lại, quay đầu nhìn cô.
Cậu đứng ngược với ánh sáng yếu ớt trong hẻm nhỏ khiến cô không thể thấy rõ gương mặt của cậu.
An Phách Hòa đột nhiên sốt sắng: “May hôm nay có anh giúp đỡ, nếu không…”
“Không cần, tôi chỉ lo cô sẽ gây phiền phức cho tôi mà thôi.” Lâm Nam lạnh lùng nói.
“Ơ?” Tim của An Phách Hòa nhảy lên một cái.
Lâm Nam đi ra khỏi chỗ khuất, áp sát mặt vào mặt An Phách Hòa, An Phách Hòa bị ánh mắt của anh dọa sợ, không lẽ anh biết rồi sao? Cô lùi về sau, lưng chạm vào bức tường ẩm ướt trong hẻm.
Tin tức tố bá đạo phả vào mặt, An Phách Hòa cảm thấy người mình mềm nhũn ra, tay chân gần như không còn chút sức lực nào, cô dùng mười ngón tay nắm chặt vách tường để đỡ cho mình không ngã xuống đất.
Bàn tay của cô bị ngón tay mát mẻ nắm lấy, nơi bàn tay kia đụng vào khiến cô cảm thấy nóng rực như đốt lửa.
An Phách Hòa mất trọng lực, ngã vào cái ôm của Lâm Nam.
Quần áo trên người chàng trai mang theo mùi xà phòng thêm ngát, An Phách Hòa cảm thấy dễ chịu một chút, cô hít lấy hít để không khí thơm tho này, sau đó cắn mạnh đầu lưỡi của mình, lúc này cô mới tỉnh táo được.
An Phách Hòa muốn đẩy Lâm Nam ra nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng.
Bàn tay còn lại của anh ung dung kéo ống tay của cô.
Ngón tay kia chạm vào làn da của cô khiến cả người cô run lên.
Lâm Nam nhìn An Phách Hòa đang run trong ngực mình một cái, đôi mắt của anh xuất hiện chút do dự.
Giọng nói của anh lạnh lẽo như muốn đẩy người khác cách anh ngàn dặm: “Xin đừng nghĩ nhiều, bạn học An.
Nếu tôi nhớ không nhầm, loại vũ khí sát thương kia không thể mang vào trường học nhỉ?”
An Phách Hòa mở to đôi mắt của mình, nhìn hộp nhỏ trong tay Lâm Nam, ngón tay của anh vuốt ve hộp nhỏ, nhíu mày kinh ngạc nhìn cô: “Là cậu làm sao?”
An Phách Hòa cảm thấy phản ứng lúc nãy của mình rất mất mặt, vì muốn che dấu sự chột dạ của mình, cô đoạt lại cái hộp, trừng mắt với anh: “Vậy mong cậu đừng xen vào chuyện của người khác.”
Lâm Nam đút tay vào túi quần, lùi về sau mấy bước, chân thành nói: “Tôi chỉ vô tình xen vào chuyện của các cậu mà thôi, cũng không mong vì xen vào chuyện này mà gặp phiền phức.
Nếu như cậu cảm thấy tôi làm gì không ổn thì cho tôi xin lỗi.”
An Phách Hòa đẩy anh ra, quay người chạy ra khỏi hẻm, làn gió thổi khiến cô thấy mát hơn, cô chạy đến đầu hẻm rồi do dự quay đầu nhìn một cái.
Lâm Nam vẫn đứng chỗ cũ, lưng dựa vào tường giống như đang nghĩ gì, thấy cô xoay người lại thì ngẩng đầu nhìn lên.
Tuy không thể thấy rõ gương mặt của anh nhưng An Phách Hòa vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
An Phách Hòa vừa mở cửa nhà đã cảm thấy có gì đó sai sai, cô liếc nhìn giá để giày một cái, trên đó có một đôi giày da của nam.
Quả nhiên, Triệu Cảnh đang ôm Lam Cầu ngồi trên ghế salon của phòng khách.
Mẹ An thấy cô về thì gật gù nhẹ nhỏm, bà bước đến trước mặt An Phách Hòa nói “Cuối cùng con cũng chịu về!”
Mẹ An đứng dậy nói “Nếu về rồi thì tối cũng ở lại ăn cơm đi.” Nói xong lập tức đi vào nhà bếp, trước khi đi còn tàn nhẫn trừng mắt cảnh cáo An Phách Hòa.
An Phách Hòa bĩu môi, không thèm nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Triệu Cảnh nói “Sao cậu lại ở đây?”
Triệu Cảnh quay đầu xác nhận mẹ An đã đi khỏi đấy thì mới nhỏ giọng nói “Cậu không sao chứ? Nãy tớ nghe người khác bảo Ngô Trân Trân dẫn người kéo cậu đi.”
Chuyện này luôn là cây gai đâm trong lòng An Phách Hòa, vừa nghe Triệu Cảnh nói đến thì cô mất kiểm soát: “Cậu lo cho tớ đấy sao?”
Triệu Cảnh thấy An Phách Hòa cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, cơ thể của cậu thả lỏng ra, một tay ôm vai cô vỗ hai cái như ngày thường rồi nói: “Đương nhiên rồi! An Phách Hòa, chúng ta là bạn thân mười mấy năm đấy! Cậu nói tớ nghe nào, bọn họ đã làm gì với cậu? Tớ báo thù cho cậu!”
Lòng An Phách Hòa chìm xuống, hình ảnh này giống như lúc trước vậy.
Có điều, tiếc là cô đã lớn rồi.
Cô tháo túi xách khỏi người, khéo léo tránh khỏi bàn tay của Triệu Cảnh, bình thản nói: “Nếu cậu thật sự lo cho tớ thì phải đi tìm tớ từ lúc nghe được chuyện đó!”
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt khiếp sợ của Triệu Cảnh: “Bạn thân mười mấy năm à, tớ thường đi về nhà bằng đường nào cậu còn không rõ ư?”
Thật ra, có rất nhiều chuyện, chỉ cần chịu nghĩ một chút thì sẽ rõ ràng mà thôi.
Huống chi, Triệu Cảnh chưa từng che dấu suy nghĩ của mình.
Cho tới bây giờ, cô luôn lừa mình dối người, luôn ảo tưởng mọi thứ mà thôi.
Trước kia cô bị giấc mơ màu hồng ngọt ngào che mắt, nhưng bây giờ, nhìn dưới góc độ của người ngoài, cô đột nhiên phát hiện một sự thật máu lạnh dưới cái bề nổi ngọt ngào kia.
Triệu Cảnh không nói gì, không khí như ngừng lại, hai người chỉ có thể nhìn nhau như thế, giống như đây là lần đầu thật sự thấy rõ người kia.
Cậu ta xấu hổ cúi đầu, giọng nói trầm thấp kia mang theo mấy phần buồn bã: “Xin lỗi.”
Nói xong, cậu không dám nhìn đôi mắt trong sáng của An Phách Hòa lần nữa mà quay người đi ra ngoài.
Mẹ An nghe thấy tiếng đóng cửa, nghi hoặc bước ra hỏi: “Sao đi rồi? Không phải lúc nãy thằng bé bảo sẽ ở lại ăn cơm sao?”
An Phách Hòa uể oải cầm túi xách lên lầu: “Không phải mẹ không thích cậu ấy sao? Sau này đừng để cậu ấy vào nhà nữa.”
Mẹ An còn tưởng hai người giận dỗi nhau như trước kia nên chỉ lắc đầu đi vào phòng bếp.
An Phách Hòa đóng cửa lại, cô không mở đèn mà chui tọt vào trong chăn.
Cô vuốt cái hộp nhỏ tự tay làm của mình, bên trong là một người máy nano không thể thấy bằng mắt thường, nhưng nó có thể sống nhờ kí sinh trên đầu người khác khoảng mấy ngày.
Vốn tưởng rằng sống lại có