Edit: Pi sà Nguyệt
Quân đội của người Qatar và người Duy Tát đã đến biên giới của Đế Quốc, họ bắt đầu nổi lửa với bộ đội ở biên giới Đế Quốc.
Lâm Nam là thiếu tá, chủ động yêu cầu dẫn đội tiên phong giúp đỡ.
Trước ngày đi, quân bộ cho mỗi thành viên của đội tiên phong nghỉ nửa ngày để tạm biệt người nhà.
An Phách Hòa lúc này mới biết quyết định của Lâm Nam.
Cô không tức giận, không sợ hãi, thậm chí không có chút ngạc nhiên nào, lúc Lâm Nam nói với cô, cô đứng dậy bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Lâm Nam đứng ở cửa phòng im lặng nhìn cô, “Em làm gì thế?”
An Phách Hòa nhìn anh khó hiểu, bình tĩnh nói, “Đi chung với anh.”
“Bạc Hà.” Lâm Nam gọi tên cô, thấy cô không có ý dừng lại thì đi vào giữ tay cô, “Anh không định dẫn em đi cùng.”
An Phách Hòa đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Lâm Nam, “Thiếu giáo Lâm, sợ anh đã quên mất em có số hiệu, em là cơ giáp sư của trung đội ba.
Bây giờ em sẽ xin ra tiền tuyến.”
Ánh mắt Lâm Nam tối sầm, “Từ lúc anh về đã giải tán trung đội ba rồi, bọn họ bị sắp vào trung đội hai.
Còn em… không ở trong đấy, anh đã chuyển hồ sơ của em sang viện nghiên cứu, em thuộc viện nghiên cứu, là nhân viên hậu cần.
Theo quy định, không thể ra tiền tuyến.”
An Phách Hòa giả vờ bình tĩnh một lát, lúc này cô sụp đổ, cô hất tay Lâm Nam ra, lớn giọng hỏi ngược rất khí phách, “Tại sao? Tại sao không hỏi em trước khi chuyển hồ sơ hả? Em không đồng ý! Lâm Nam, em nói cho anh biết, em không đồng ý!”
Lâm Nam ôm An Phách Hòa điên cuồng vào lòng, hơi thở ấm áp bao phủ lấy cô, động viên cô, “Nếu em ở đấy sẽ làm anh lo lắng.”
An Phách Hòa vừa nghe câu này thì cảm thấy ngọt ngào xem lẫn chua xót.
Cô biết chứ, theo phát triển kiếp trước, Lâm Nam sẽ chẳng có chuyện gì cả.
Nhưng cô vẫn lo lắng, chỉ cần nghĩ việc Lâm Nam ra tiền tuyến một mình mà cô không biết gì về tình huống của anh thì sẽ lo lắng.
Đồng thời, chuyện này cũng có nghĩa, trong lòng Lâm Nam,cô không thể giúp đỡ cho anh, thậm chí còn có xu hướng kéo chân sau của anh.
Tại sao cô không đủ mạnh chứ? Nếu cô mạnh như anh, không, mạnh như thầy thì Lâm Nam sẽ không phản đối, đúng không?
Tỉnh táo lại, nghĩ một lát, An Phách Hòa ôm Lâm Nam, chôn mặt trong lòng anh khóc trong im lặng, “Lâm Nam, anh phải sống sót trở về.”
“Ừ.”
“Nhất định phải nhớ em.”
“Ừ.”
Tối đó An Phách Hòa rất nhiệt tình.
Cô dùng hết khả năng để lấy lòng anh, cứ như muốn dùng cách này để giữ Lâm Nam lại, hoặc biến thành một phần của anh.
Lâm Nam biết sự bất an của cô nên cố gắng hết sức để đáp lại.
An Phách Hòa ngất đi trong sự kích thích, Lâm Nam nhìn gò má ửng hồng của cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng ôm lấy cô.
Hôm sau khi tỉnh lại, người bên gối đã rời đi.
An Phách Hòa ngửi mùi hương còn lại của Lâm Nam trong phòng, nhắm hai mắt.
An Phách Hòa dùng hết thời gian và sức lực để nghiên cứu, hệ thống khởi động không phải là sở trường của cô.
Để đuổi kịp tiến độ, cô phải bắt đầu đọc lại phần lớn kiến thức.
Bùi Nghiêm luôn đi tới phòng nghiên cứu của An Phách Hòa để xem một cái trước khi về, thiếu giáo Lâm chưa bao giờ đi xã giao kia lại đến nhà ông chào hỏi trước khi ra tiền tuyến, anh nhờ ông chăm sóc omega này.
Ông có chút ngạc nhiên, là kiểu omega nào có thể khiến cho cả Lâm Nam và Clythen yêu thích.
Ông đã xem CV và nghiên cứu của An Phách Hòa, đây là một omega sáng tạo và thông minh nhưng người kiểu này có rất nhiều, tại sao lại là cô chứ?
Sau mấy ngày quan sát, ông đã biết được, có lẽ là sự dẻo dai đặc biệt của omega này.
Cho dù cô không am hiểu lĩnh vực này nhưng không bao giờ khóc lóc với ai cả, cũng không yêu cầu đổi vị trí mà cố gắng để trau dồi khả năng của minnfh.
Ông đọc báo cáo hằng ngày của cô, sự tiến bộ rất rõ ràng.
Giờ tan làm hôm nay, Bùi Nghiêm vẫn đi ngang qua phòng nghiên cứu của An Phách Hòa như mọi hôm, cô không vùi đầu đọc sách như mọi ngày mà xem hình chiếu trên tường.
Ông tò mò đẩy cửa đi vào, hình chiếu trên tường đang chiếu tin tức quân sự hôm nay.
An Phách Hòa đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, rau dưa còn đang trong miệng chưa nuốt xuống.
Bùi Nghiêm mỉm cười hỏi thăm, “Chưa về nhà à?”
Miệng An Phách Hòa toàn thức ăn, chỉ có thể vẫy tay, “Không… Không muốn về nhà, hơi chán.”
Bùi Nghiêm im lặng đi lên, bình tĩnh đứng xem tin tức sau lưng An PHách Hòa.
An Phách Hòa không hiểu ông muốn làm gì, nghe bảo viện trưởng này rất hung dữ, bây giờ ông đứng sau lưng mình làm cô ăn cơm trong lo sợ.
“Cô yên tâm, bạn tốt ở tiền tuyến của tôi bảo tình huống ở đó vẫn còn ổn lắm.” Bùi Nghiêm đột nhiên nói.
An Phách Hòa nghe xong thì cảm thấy có chút khó chịu, im lặng đâm cơm trong chén.
Bạn tốt của viện trưởng có thể gửi tin cho ông ấy nhưng sao Lâm Nam không liên hệ với cô cơ chứ?
Bùi Nghiên nhìn vật liệu trên bàn An Phách Hòa, cầm lên nhìn một lát rồi chỉ vào bản vẽ nói: “Nếu như cái này đổi thành vật liệu hình T3 có tốt hơn không? Đồ chịu nhiệt càng tốt thì càng nhẹ.”
An Phách Hòa cầm chén nghĩ một lát, vật liệu hình T3 là vật liệu mới nghiên cứu ra.
Hai mắt cô sáng lên, đặt bát xuống bàn, nhảy lên cầm bản vẽ một lát rồi vui vẻ vỗ vai của Bùi Nghiêm, “Ông giỏi quá! Tôi cảm thấy hệ thống này vẫn còn vấn đề! Hóa ra là vấn đề ở vật liệu này!”
Lúc trước cô toàn sử dụng vật liệu của giáp máy truyền thống nhưng lại quên sau khi giáp máy thứ thứ vận động sẽ có nhiệt lượng lớn, vật liệu trước kia không còn là sự lựa chọn