Edit: Pi sà Nguyệt
Lâm Nam xuống phi thuyền, không nhận các buổi xã giao mà chạy thẳng về nhà.
Cơm nước bày trên bàn, anh nở nụ cười hiểu ý, tìm bóng người An Phách Hòa khắp nơi.
Hình ảnh hôm qua như xuất hiện trước mắt, An Phách Hòa ngồi trên bồn cầu, trong tay cầm que thử thai.
Nhưng lần này cô không khóc mà thất thần, thậm chí không để ý tới việc Lâm Nam đã vào.
Lâm Nam nhỏ giọng gọi cô, “Bạc Hà?”
An Phách Hòa ngẩng đầu, ánh sáng xuất hiện trong mắt cô, không biết sức lực từ đâu ra mà nhảy từ trên bồn cầu vào lòng Lâm Nam, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn chặt eo anh làm anh phải lùi về sau mấy bước theo quán tính.
Lâm Nam sờ đầu cô, “Sao thế?”
An Phách Hòa cầm que thử thai đưa cho Lâm Nam xem, “Hai vạch!! Lâm Nam, em có thai rồi!”
Đầu Lâm Nam trống rỗng một giây, mang thai? Mang thai mà còn nhảy nhót như vậy á? Nghịch quá!
Sau đó anh đen mặt xách An Phách Hòa đi bệnh viện.
An Phách Hòa cũng lo lắng trong lòng, cô cảm thấy không ổn lắm, gần đây thời gian của cô bị rối loạn, cô đã cảm thấy được bụng của mình bị đau nhưng cô chỉ cho là cho vết thương hồi trước nên không để ý.
Nếu mang thai thì sẽ làm bé con bị thương mất!
Cô vuốt bụng dựa lên người Lâm Nam lo lắng.
Khó lắm mới có bé con đó, đừng xảy ra chuyện gì đấy.
Trong lúc An Phách Hòa làm kiểm tra, Lâm Nam ngồi ở hành lang bệnh viện chờ đợi.
Anh muốn thông báo cho bạn bè nhưng phát hiện mình không đem bộ đàm theo.
Anh đành ngồi một chỗ nghĩ bậy.
Có bé con thật ư? Bé con….
Có phải sẽ nhăn nhúm xấu xí không? Hở một chút là dính người? Sau đó Bạc Hà phải phân tâm chăm sóc bé con, Bạc Hà vốn vẫn là một đứa bé á.
Lâm Nam thở dài, chút vui sướng qua đi, anh phát hiện mình không mong mỏi bé con đến thế.
Anh và Bạc Hà vẫn còn trẻ, chưa hưởng thụ thế giới hai người bao lâu mà bây giờ có thêm một bé con ngủ ở giữa ấy hả? Anh không muốn!!!!
Lúc An Phách Hòa cầm báo cáo đi ra, vành mắt đỏ ửng, Lâm Nam vừa nhìn đã biết không ổn.
Anh vội đi tới ôm lấy cô, giây phút cô nằm trong ngực anh, An Phách Hòa khóc nức nở.
Bác sĩ đẩy kính lên, khó coi nhìn Lâm Nam, “Cơ thể bệnh nhân không ổn lắm, cậu đi vào với tôi.”
Lâm Nam ôm An Phách Hòa vào phòng, bác sĩ nghiêm mặt, “Phụ nữ có thai đấy, trạng thái cơ thể không tốt.
Trên người vẫn còn gốc bệnh hồi trước chưa khỏi, cơ năng thân thể rất loạn.
Kết quả hai người còn…”
Bác sĩ nhìn thông tin, thành niên chưa lâu, chưa kết hôn nữa, người trẻ bây giờ.
Ông thở dài, “Lúc trước cô ấy không chú ý đến dinh dưỡng, cộng thêm áp lực tinh thần quá nhiều, theo lý thuyết mà nói thì sẽ khó mang thai được.
Việc mang thai có ảnh hưởng với phụ nữ rất nhiều, sau khi mang thai, cô ấy còn làm việc ở cường độ cao, dinh dưỡng giấc ngủ không theo kịp.
Bây giờ đã có chút dấu hiệu bệnh liên quan đến itnh thần.”
Lâm Nam cầm báo cáo xem cẩn thận, mang thai hơn hai tháng, hẳn là lần anh rời đi.
“Thai của cô ấy không ổn, có khả năng sinh non bất cứ lúc nào.
Tôi đề nghị cậu phải cố gắng ở cạnh cô ấy để trải qua thời gian nguy hiểm này.
Tin tức tố của Alpha là thuốc trấn định tự nhiều, cũng có thể an ủi tâm lý omega, đương nhiên, bé con trong bụng thai phụ cũng có phản ứng với tin tức tố của cậu.” Bác sĩ nói xong thì viết đơn thuốc, dặn họ tuần sau đến kiểm thai lần nữa.
Lâm Nam ôm An Phách Hòa vào xe, sờ mặt cô, “Sao ngày càng thích khóc thế, sau này sinh ra bé con thích khóc thì không ổn đâu.”
An Phách Hòa cầm tay Lâm Nam, lo sợ, “Lâm Nam, nếu như bé con mất đi thì sao giờ?”
Lâm Nam hôn lên mũi cô, “Không có bé con cũng không sao, anh chỉ cần em.”
An Phách Hòa ngẩng đầu Lâm Nam, cô biết Lâm Nam không lừa cô nhưng cô muốn bé con, cô không muốn người khác nghĩ bậy về Lâm Nam, cô muốn nói cho Lâm Nam, cô yêu anh, có thể sinh con cho anh.
“Yên tâm, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, từ từ sinh con là được.” Lâm Nam vuốt đầu cô an ủi.
Lâm Nam giống như thần bảo vệ của An PHách Hòa vậy, cho dù cô lo sợ hoang mang thế nào, chỉ cần nghĩ đến anh thì sẽ không lo chút nào.
Bây giờ, cô ngửi mùi hương thuộc về Lâm Nam đầy quen thuộc này khiến cô thấy na tâm hẳn.
Xe từ từ chuyển động, An Phách Hòa bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại thì thấy Lâm Nam ngồi ở tay lái nhìn cô.
Cô ngại ngùng ngồi dậy, sờ miệng, “Sao không gọi em dậy?”
“Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi.” Lâm Nam mở đai an toàn cho cô, “Xuống xe đi.”
An Phách Hòa nhìn bên ngoài, đây là chỗ lạ, “Đây là đâu? Không về nhà à?”
Lâm Nam xuống xe trước, mở cửa xe rồi bế cô ra, “Đăng ký kết hôn, có bé con rồi mà em không tính gả cho anh à?”
Mặt An Phách Hòa đỏ bừng, trong ấn tượng của cô, cô và Lâm Nam đã kết hôn từ 800 năm trước rồi nên không để ý thủ tục này.
Nhưng đời này hai người chưa kết hôn thiệt.
Bây giờ cô mang thai trước khi cưới, đây là kiểu kết hôn vì con hả? Hèn gì mặt bác sĩ lúc này kì lạ như thế, huhu, ba biết sẽ đánh gãy chân cô mất.
Cô chui vào lòng