Nói rồi, chiếc xe lăn của Cố Mặc Ngôn thật sự trượt đi chậm rãi trên sàn nhảy theo điệu nhạc dưới sự điều khiển của anh.
Còn Tô Thư Nghi thì ngả cả người vào vòng tay anh, cùng anh lướt qua ánh đèn rực rỡ và ánh mắt sửng sốt của mọi người xung quanh.
Lúc này, Tô Thư Nghi đã ngẩn cả người.
Cô nhìn ngắm gương mặt khôi ngô của Cố Mặc Ngôn, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo, không một tì vết, đôi mắt thường ngày quá đỗi lạnh lùng trong giây phút này cũng đã dịu đi nhiều, nét cười khiến gương mặt anh trông hệt như kim cương, ngày càng lộng lẫy.
Người đàn ông ưa nhìn thế này…
Lại là chồng của cô…
Chiếc xe lăn của Cố Mặc Ngôn di chuyển nhịp nhàng, người xung quanh cũng trố mắt ra nhìn.
Ngay đến Lâm Bảo Châu vốn hưởng trọn sự chú ý của tất cả mọi người trên sàn nhảy cũng không khỏi dừng lại.
“Ngồi xe lăn khiêu vũ?” Cô ta kinh ngạc.
Nhưng chẳng mấy chốc, trong đáy mắt đã thoáng hiện vẻ ghen ghét và mỉa mai: “Tàn tật vẫn là tàn tật thôi.
Thật đáng thương!”
Lâm Bảo Châu muốn chế giễu Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, nhưng nhìn khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Cố Mặc Ngôn và đường cong tuyệt đẹp lướt trên sàn nhảy, cô ta đột nhiên cảm thấy sự mỉa mai của mình mất hết ý nghĩa.
Không chỉ cô ta mà những người xem xung quanh cũng chuyển dần từ sự kinh ngạc ban đầu sang tấm tắc khen ngợi.
“Ôi trời đất ơi, lần đầu tiên tôi biết đến chuyện chỉ ngồi trên xe lăn thôi cũng có thể quyến rũ như vậy đấy.”
“Ngưỡng mộ cô Tô Thư Nghi kia thật, có được anh chồng yêu thương mình, còn lãng mạn và xuất sắc thế chứ!”
“Đúng là cậu hai nhà họ Cố có khác!” Vài người có tuổi trong số đó lại nhớ đến chuyện năm xưa, giọng nói nói thấm đượm nỗi xót xa: “Cậu thiếu niên ngời sáng năm nào, nếu không vì vụ án bắt cóc đó… Ôi…”
Ở phía kia, Tô Thư Nghi ngồi trên đùi Cố Mặc Ngôn, thấp thoáng nghe thấy đám đông bàn tán gì đó, nhưng không nghe rõ được họ đang nói gì, tò mò ngẩng đầu nhìn.
Nào ngờ, Cố Mặc Ngôn bất thình lình giơ tay, giữ chặt cằm cô, ngăn động tác của cô lại.
“Quan tâm việc họ bàn tán à?” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn biết tỏng Tô Thư Nghi đang nghĩ gì trong đầu.
Tô Thư Nghi cười ngượng.
“Đừng bận tâm.” Cố Mặc Ngôn nói nhỏ, đột nhiên bàn tay đang nhéo cằm cô buông lỏng, biến thành sự ve vuốt dịu dàng: “Em chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này thôi.”
Giọng nói của Cố Mặc Ngôn trầm hơn cả những lúc bình thường, có một sức lôi cuốn kì lạ.
Tô Thư Nghi như bị trúng bùa mê thuốc lú, ngơ ngác gật đầu, tay ôm lấy cổ anh, chầm chậm trượt đi cùng anh trên sàn nhảy.
Thấy Tô Thư Nghi phối hợp theo, khóe môi Cố Mặc Ngôn khẽ cong lên.
Ở một nơi khác, tại đầu cầu thang tầng hai.
Ông cụ Cố đứng thẳng lưng, cúi nhìn mọi thứ đang diễn ra ở sàn nhảy phía dưới.
Ánh mắt ông cụ rưng rưng khi thấy Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn di chuyển trên sàn nhảy, nụ cười say đắm trên gương mặt Tô Thư Nghi và cả nét cười nhạt nhòa trên gương mặt Cố Mặc Ngôn.
Đã bao lâu rồi… không thấy thằng bé nó cười như thế.
“Thưa ông.” Lúc này, người quản gia tóc bạc đi tới: “Cũng đến lúc rồi, có nên tiễn khách về và sắp xếp phòng ngủ lại cho các cậu chủ cùng mợ chủ không ạ?”
“Ừ, đến lúc rồi.” Ông cụ Cố hoàn hồn lại, gật đầu: “À, phải.
Anh gọi con bé Tô Thư Nghi kia đến phòng sách giúp tôi.”
Nói dứt lời, ông cụ Cố quay người đi về phía phòng sách.
Không lâu sau, buổi vũ hội kết thúc.
Cuối cùng, người nổi bật nhất không phải nhân vật chính trên danh nghĩa là Lâm Bảo Châu mà lại là Tô Thư Nghi ngồi trên đùi Cố Mặc Ngôn suốt cả buổi tối.
Hết bản nhạc cuối cùng, Tô Thư Nghi đứng dậy, gò má vẫn chưa hết ửng hồng đã chợt thấy một ông cụ trông như quản gia đi về phía mình, cung kính nói: “Thưa mợ hai, ông chủ mời mợ đến phòng sách.”
Tô Thư Nghi ngẩn người.
Ông cụ Cố tìm cô?
Chẳng lẽ là vì chuyện