Một lần nữa, Tô Thư Nghi lại ngẩn người.
Phải công nhận Cố Mặc Ngôn nói không hề sai.
Tính tình ông cụ Cố thật sự lập dị, nói chuyện lúc lên lúc xuống.
“Với những gia tộc như gia đình ông, đáng lý ra thì bất kể chuyện hai năm trước rốt cuộc có phải là lỗi sai của cháu hay không, người đã từng có scandal như vậy sẽ không được bước chân vào nhà họ Cố của ông.” Ông cụ Cố lạnh lùng nói.
Thật ra cũng không phải Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ tới lý lẽ này.
Mặt cô hơi tái đi: “Vậy thì thưa ông nội, vì sao ông lại có thể chấp nhận cháu ạ?”
“Không phải là ông chấp nhận cháu, mà là Cố Mặc Ngôn chấp nhận cháu.” Nét mặt của ông cụ Cố bỗng thêm phần ngậm ngùi: “Mười năm tròn, kể từ sau khi Nhược Nhi mất, ông cứ tưởng thằng ranh Cố Mặc Ngôn sẽ không thích đứa con gái nào, hay sẽ kết hôn nữa.”
Tô Thư Nghi bần thần.
Nhược Nhi?
Người đó là ai?
Là người con gái mà Cố Mặc Ngôn từng thích ư?
Tuy lòng thầm nghi ngờ, nhưng Tô Thư Nghi không có gan hỏi ông cụ Cố.
“Nhưng không ngờ nó lại cưới cháu.” Ông cụ Cố lại nhìn Tô Thư Nghi một lần nữa, ánh mắt sắc bén: “Ban đầu ông cho rằng cháu chỉ là cô vợ bù nhìn mà nó dùng để đối phó với ông thôi.
Nhưng lần gặp mặt trước đó và cả buổi tiệc hôm nay nữa, ông biết rằng nó đã thật lòng để tâm đến cháu.”
Cố Mặc Ngôn để tâm đến mình ư?
Lời nói của ông cụ Cố vô tình khiến trái tim của Tô Thư Nghi hẫng một nhịp.
Nhưng cô vẫn có đôi chút không nghĩ là như vậy.
Tuy Cố Mặc Ngôn rất tốt với mình, nhưng người đàn ông này thật sự quá xuất sắc, quá xa vời.
Tô Thư Nghi thực sự không dám ao ước anh sẽ có tình cảm nam nữ với mình.
Nhưng tất nhiên, cô cũng sẽ không phủ định ngay trước mặt ông cụ Cố, nên chỉ yên lặng lắng nghe.
“Đây cũng là lý do vì sao ông có thể chấp nhận cháu.” Ông cụ Cố tiếp tục nói, giọng nói đột nhiên thêm phần mệt mỏi: “Miễn là nó thích thì ông sẽ đồng ý hết.”
Tô Thư Nghi nhìn ông cụ trước mặt, đột nhiên cảm thấy ông cụ của giây phút này không phải là trụ cột của nhà họ Cố quyền uy rung chuyển trời đất mà chỉ là một cụ già bình thường mong cho đứa cháu trai của mình được hạnh phúc mà thôi.
“Nhưng…” Ông cụ Cố chợt cất tiếng, một lần nữa giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Cháu cũng đừng quên, trách nhiệm to lớn nhất của cháu là gì.”
Tô Thư Nghi không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của ông cụ Cố: “Trách nhiệm gì ạ?”
“Đương nhiên là sinh con nối dõi cho Cố Mặc Ngôn!” Ông cụ Cố trừng mắt tròn xoe, có vẻ bực mình vì Tô Thư Nghi chưa vỡ lẽ ra: “Cháu xem đấy, con của anh cả Cố Thành Vũ đã lớn bằng ngần ấy rồi, thế mà thằng ranh Cố Mặc Ngôn ngần này tuổi đầu vẫn chưa có con!”
Tô Thư Nghi suýt chết vì sặc nước bọt.
Vòng vo mãi, hóa ra ông cụ Cố tìm mình là để bảo mình mau chóng sinh con cho Cố Mặc Ngôn à?
Cố Mặc Ngôn và Cố Thành Vũ là hai anh em, nhưng tuổi tác chênh nhau rất nhiều.
Cố Thành Vũ đã sắp năm mươi, trong khi Cố Mặc Ngôn chưa đầy ba mươi tuổi.
Nhưng các gia đình quyền quý kết hôn sớm, quả thực là rất nhiều người ba mươi tuổi đã có vài đứa con.
Tô Thư Nghi ngượng ngùng không biết phải nói gì.
Nào ngờ ông cụ Cố lại đột nhiên nheo mắt, hạ thấp giọng nói: “Nhóc con, cháu đừng tưởng là ông không biết.
Tuy cháu và Cố Mặc Ngôn đã kết hôn nhưng đến giờ các cháu vẫn chưa làm chuyện vợ chồng!”
Phen này thì Tô Thư Nghi thật sự hoảng hốt!
Làm thế nào mà đến cả chuyện này ông cụ Cố cũng biết thế?
“Này nhóc, cháu nói thật cho ông biết.” Ánh mắt của ông cụ Cố bỗng lóe sáng, lời nói cũng ngập ngừng: “Cố Mặc Ngôn, nó… vẫn chưa làm chuyện đó với cháu, có phải là vì khoản đó không?”
Tô Thư Nghi vốn đã bị ông cụ Cố làm cho hết hồn hết vía rồi, vừa nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt đã lập tức đỏ bừng!
Ông… ông nội kiểu gì thế này? Ông ta cũng quản quá rộng rồi đấy!
Tô Thư Nghi không đáp lời, ông cụ Cố