Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chắc Chắn Đồng Ý


trước sau



Buổi tối, An Cửu trực tiếp qua đêm bên Monica, hai bé bi hiển nhiên cũng bởi vì lần đầu tiên sắp nhìn thấy ba, ngủ muộn hơn một giờ bình thường.

Trong đêm nay, An Cửu cũng trằn trọc trở mình, trong đầu suy nghĩ lung tung, nhanh đến lúc rạng sáng mới mơ mơ màng màng buồn ngủ, khi tỉnh lại Monica đã thân thiết mà đưa hai đứa bé đi nhà trẻ, không quấy rầy cô.

"Cuối tuần mình sẽ đón Đoàn Đoàn và Phạn Phạn về, sau này không phải làm phiền cậu như vậy!"

Binh đến tướng chặn(1), ít nhất về sau không cần giống như nữa hôm nay như vậy lo lắng đề phòng, trốn trốn tránh tránh.

(1)Cả câu Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Monica tức giận nói: "Vội vàng như vậy làm gì? Ở lại thêm vài ngày đi! Vẫn đừng ngại sống ở đây! Ở góa."

An Cửu xua tay liên tiếp, "Đừng! Nếu dọa chạy hoa đào của cậu mình có lỗi lớn!"

Monica liếc mắt mắng cô, "Chỉ nói bậy, các bé bi đáng yêu như thế, khỏi bàn người yêu thương! Lần trước mình lái xe quệt xe BMW của một người đàn ông, lúc ấy giữ lại số điện thoại của nhau, sau đó anh ta lại thường xuyện gọi điện cho mình, còn hẹn mình đi ra ngoài, ngược lại người cũng được, đáng tiếc không phải loại hình mình thích."

"Sau đó thì sao?" An Cửu nhíu mày, rất thích thú hỏi lộc phát triển tươi đẹp.

"Vừa mới bắt đầu mình nói rõ ràng với anh ta, mình đã ly hôn, nhưng anh ta nói anh ta không quan tâm. Sau lại có một ngày mình dắt Phạn Phạn và Đoàn Đoàn đi siêu thị mua đồ, không ngờ đúng lúc gặp phải anh, lúc anh ta sủng sốt tại chỗ! Cậu đoán sau đó thế nào?" Monica ra vẻ thần bí.

An Cửu tập trung tinh thần nghe, "Anh ta sẽ không phải hiểu lầm Phạn Phạn và Đoàn Đoàn là con của cậu và chồng trước chứ?"

Thật ra thì tối ngày hôm qua lúc gặp phải Phó Thần Thương, phản ứng đầu tiên của cô cũng là dùng Monica chặn một chút, làm bộ như như không có việc gì đi ngang qua, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, cô vẫn không dám mạo hiểm như vậy đâu, cho dù năm đó ông nội đoạn tuyệt như vậy, cố ý để cho anh gặp Đoàn Đoàn máu thịt mờ nhạt, để anh cho là cô làm mất đứa bé.

Cho dù đã tự mình kiên quyết vào giờ phút này, trong lòng cô cũng không có chắc canh, bởi vì quá quan trọng, cho nên trong lòng chưa bao giờ hoang mang lo được lo mất.

"Đáp án đúng!" Monica tiếp tục nói, "Lúc ấy anh ta hỏi mình nói “Đây là lí do em từ chối anh.”, mình định không lên tiếng thì thỏa thuận thuận ngầm! Ai biết anh ta cắn thuốc lắc mua một đống đồ cho hai đứa trẻ, ra sức lấy lòng bọn nó, còn thề thốt son sắt nói gì mà làm một người ba tốt! Lúc đó mình cũng bị sợ hai bối rối, vội vàng giải thích với anh ta!"

An Cửu nghe được thẳng thắn tặc lưỡi, "Mấu chốt chuyện này có phải Phạn Phạn và Đoàn Đoàn có đáng yêu hay không. Người đàn ông này không tồi, thận chí cậu đã ly hôn có con cũng không quan tâm! Làm sao câu không suy nghĩ một chút?"

"Đã nói không phải loại hình mình thích! Mấu chốt nhất là, người đàn ông kia còn nhỏ hơn mình ba tuổi! Suy nghĩ một chút cũng không thể được! Cho nên,
trọng điểm mình muốn nói là, ly hôn không sao, có bé bi cũng không phải là vấn đề, trên đường cái tùy tiện quệt phải một người cũng có thể gặp được người đàn ông tốt! Cậu cũng đừng cố chấp hai bé bi sẽ bị tên kia mua chuộc lắm, cố gắng thay Đoàn Đoàn Phạn Phạn tìm một người ba tốt thì cái gì cũng giải quyết.

Biết dụng tâm lời nói này của Monica tốt hết sức, An Cửu cảm kích nhìn cô một cái.

Hai người đang trò chuyện, điện thoại An Cửu vang lên, Kiều Tang gọi đến.

Vừa mới đồng ý thì Kiều Tang bắt đầu khí thế mười phần mà gào to: "Tống An Cửu! Tôi không để yên cho cô!"

An Cửu cầm điện thoại xa chút: "Thì thế nào?"

“Cô còn hỏi tôi sao, đừng nói với tôi không phải cô ra tay cứu Phó Hoa Sênh! Tôi cũng không tin anh ta có bản lĩnh tự mình thoát thân!"

"Chuyện này vốn là tôi liên lụy anh ta, hơn nữa, tôi thấy anh ta rất nghiêm túc với cô, cô không muốn gặp thì cũng không nên đẩy anh ta đến nơi xa như vậy chứ!"

Kiều Tang phiền não không dứt, "Chính là nghiêm túc mới rắc rối đó! . . . . . .Đến đây! Đừng giục!"

Nghe được đạo diễn bên phía cô đang thúc giục làm việc, An Cửu động viên nói: "Trước tiên không nói, cô chuyên tâm quay phim, tối nay tôi qua gặp cô."

"Vậy cô nhanh đến đây~" Lúc này Kiều Tang mới ổn định.

--

An Cửu đến tổ diễn kịch, ở đó đợi cả ngày cũng không thể nói chuyện với Kiều Tang mấy câu, vẫn bận đến hơn mười giờ tối, cuối cùng Kiều Tang mới kết thúc công việc.

Bởi vì tạm thời thay đổi Tô Hội Lê, liên lụy cả bộ phận trình diễn, hiện tại cả tổ diễn kịch đều ở lại tăng giờ làm việc đuổi kịp tiến độ, trong khoảng thời gian này quả thật Kiều Tang rất vất vả, chỉ là bên người cô ta có người đại diện mới, công ty cử hai người trợ giúp bên cô ta, ngoài ra còn có Phó Hoa Sênh bảo vệ cô ta, An Cửu cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hiếm khi trình độ mới tốt.

Kể từ sau lần Phó Thần Thương lên giọng"Tỏ tình" kia, công ty bên kia phản ứng không biết, bởi vì sau đó từ chức, bên tổ diễn này, mỗi lần tới đây thái độ mọi người rất tế nhị(1). Chỉ bằng vào một câu “Chị em tốt với Kiều Tang” của Phó Hoa Sênh mặc dù không thể hoàn toàn xác định Phó Thần Thương đang theo đuổi người phụ nữ nào, nhưng An Cửu làm một trong các chị em tốt của Kiều Tang, thấy trong mắt mọi người tự


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện