Cuối hành lang bệnh viện là phòng cứu cấp, Phó Thần Thương đã được đưa đi cấp cứu.
An Cửu im lặng ngồi ở trên ghế dài, Kiều Tang đau lòng đứng ở bên cạnh
cô dùng khăn giấy giúp cô lau vết máu trên người và trên tay. Lúc mới
vừa rồi xảy ra chuyện cô ấy bình tĩnh đập cửa sổ mở cửa cứu người làm
sao, nhưng bây giờ giống như một người mất hồn.
Mặc dù vẫn mắng Phó Hoa Sênh ngu, nhưng loại chuyện này cô vẫn báo cho
anh ta đầu tiên, Phó Hoa Sênh vừa mới sắp xếp hiện trường sự cố và phẫu
thuật này xong, thở hồng hộc mà chạy tới, hơi khó xử mà nhìn hai người.
"Cái đó. . . . . .Chị dâu. . . . . .Em đã báo cho ba mẹ! Bọn họ cũng cần phải đến! Chị xem, chị và Tang Tang có muốn tránh mặt một lát hay
không? Em sợ mẹ em quá kích động có thể sẽ. . . . . ."
Kiều Tang lập tức nóng nảy, "Biết cái gì? Chẳng lẽ sẽ còn trách lên trên đầu chúng ta sao? Cũng không phải là chúng ta đâm! Nữ quan!"
"Anh không phải ý này. . . . . ." Phó Hoa Sênh không biết nên giải thích làm sao.
Lúc đang đau đầu, Phùng Uyển, ông chạy tới.
Mắt Phùng Uyển cũng vội đỏ, vừa thấy Phó Hoa Sênh thì giọng nói run rẩy, hoang mang bối rối hỏi: "Thần Thần ! Thần Thần nó như thế nào rồi?
Xoảng."
"Mẹ, mẹ đừng nóng vội, đang cấp cứu bên trong!"
"Cấp cứu. . . . . ." Phùng Uyển đỡ trán thiếu chút nữa ngất đi, giờ phút này bà hoàn toàn sụp đổ, quay người lại mà đánh Phó Chính Huân, "Phó
Chính Huân! Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Vì người phụ nữ kia mà làm
hại con trai mình tự giết lẫn nhau, ông làm hại tôi không có con cháu
xong, bây giờ còn hại Thần Thần thành ra như vậy, nó đã như ông mong
muốn, trong lòng yêu thích cháu gái bên ngoại, vì cô ta ngay cả mạng
cũng dày vò, bây giờ ông hài lòng chưa? Cuối cùng ông muốn thế nào mới
hài lòng? Nếu Thần Thần xảy ra chuyện không hay, tôi cũng không muốn
sống!”
Phùng Uyển yếu đuối ở trong ngực Phó Hoa Sênh, mới vừa phát tiết xong
thì thấy
An Cửu, vì vậy càng thêm kích động, Phó Hoa Sênh cũng không làm sao ngăn được, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nháy mắt cho An Cửu để cho cô tránh một chút, nhưng An Cửu đâu có để ý đến anh ta.
Phùng Uyển trút hết lửa giận đầy ngập lên trên người An Cửu, "Năm đó
Thần Thần đồng ý vứt đi cổ phần vì đứa bé, còn chưa đủ để chứng minh tâm ý của nó sao? Tại sao cô lại kiên trì phá hủy đứa bé như vậy? Tại sao
lòng cô lại độc ác như vậy! Cô có biết những ngày qua Thần Thần trôi qua như thế nào? Có biết nó rất đau khổ hay không! Đúng là chúng tôi lừa
cô, nhưng kể từ cô gả vào nhà chúng tôi, cho dù tôi hay Thần Thần, có
từng ngược đãi cô chút nào chưa? Cho dù có lỗi, đó cũng là lỗi của Phó
Chính Huân, ông ta là đầu sỏ gây nên, tại sao muốn đổ toàn bộ chuyện này lên trên người Thần Thần. . . . . . Thần Thần nó có lỗi gì? Nếu như
nhất định phải nói nó có lỗi, lỗi duy nhất là nó yêu cô! Thần Thần quá
ngốc rồi, ngay cả đứa bé cô cũng không cần, làm sao còn muốn nó, nhưng
cho dù là như vậy, nó vẫn không dời bỏ cô, Thần Thần của tôi, chưa bao
giờ cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng anh chỉ vì cô, cố ý để lấy lòng tôi,
cầu xin tôi không được đi tìm cô, nó sợ tôi không thích cô, sẽ đi gây
rắc rối cho cô!"
Nói tới chỗ này, Phùng Uyển khóc không thành tiếng: "Tôi chỉ hận tại sao tôi lại mềm lòng, tại sao phải nghe lời của nó! Sớm biết lại như vậy,
cho dù Thần Thần hận chết tôi...tôi tuyệt đối cũng không để nó đi tìm
cô! Tống An Cửu, hôm nay tôi nói cho cô rất rõ ràng, chỉ cần tôi - Phùng Uyển ở nhà họ Phó một ngày, cả đời này