"Cậu sao rồi?" Monica khom người, thở hồng hộc hỏi.
Phó Thần Thương bị thương sợ rằng không nhẹ, nếu không An Cửu sẽ không
vội vã như vậy để cho cô đưa hai đứa bé đến đây, tính hình lúc đó, đơn
giản chính là ý cuối cùng muốn để cho bọn nhỏ và Phó Thần Thương gặp
mặt. Dọc theo đường đi trong lòng cô bất ổn, Phạn Phạn và Đoàn Đoàn hỏi
cô đi nơi nào, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói dẫn
bọn trẻ đi gặp ba ba.
"Vừa mới làm phẫu thuật xong, người còn chưa tỉnh." Kiều Tang trả lời,
nhìn Phạn Phạn và Đoàn Đoàn thở dài, không nghĩ tới hai đứa bé và người
nhà họ Phó gặp nhau trong tình huống này.
"Mẹ... Ba ba đâu? Phạn Phạn buồn ngủ quá..." Phạn Phạn ở trong chỗ cổ mẹ cọ hai cái, giống như đầu con gà mổ gạo, sau đó không tới ba giây đồng
hồ thì ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt đứa nhỏ nhỏ nhắn sau khi ngủ đỏ bừng, hai tay vẫn ôm chặt mama chân nhỏ mềm mại mà pi-pô pi-pô... Ở một bên ông già thấy thế cả trái
tim cũng mềm, trong mắt bốc lên nước mắt đục ngầu.
Phó Hoa Sênh vừa dàn xếp tốt cho Phùng Uyển, lúc đi tới vừa vặn bắt gặp
một màn Phạn Phạn ôm An Cửu gọi mama, như bị sét đánh ngay tại chỗ,
không cách nào tin mà nhìn An Cửu, "A -- này... Đây là cái gì... Đây là
chị sinh sao?!"
Ông già lập tức tức giận dùng gậy gõ anh một cái, "Nói thế nào đây! Quỷ gào gì! Đừng dọa đến cô bé!"
Bên này Phó Hoa Sênh còn không chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một đứa nhỏ như phấn điêu ngọc
mài(1), con ngươi kinh ngạc sắp rơi, nhìn Phạn Phạn, lại nhìn Đoàn Đoàn, nhìn lại An Cửu, đơn giản có nhiều kẽ hở quá xem không hết.
(1) Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Đoàn Đoàn nhìn tất cả mọi người một vòng, ánh mắt vững vàng rơi vào trên người Phó Hoa Sênh gần nhất, ngước đầu nhỏ, mặt chuyên chú và tìm tòi
nghiên cứu mà nhìn anh ta, trong khoảng thời gian ngắn, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
An Cửu nhìn ra trong lòng Đoàn Đoàn đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp hủy
suy đoán của nó, "Không cần nhìn, anh ta không phải là ba ba của con."
"A, thật may." Mặt Đoàn Đoànbình tĩnh mà nói.
Sau đó Phó Hoa Sênh cũng không bình tĩnh được, đâu chỉ không bình tĩnh,
đơn giản phát điên, "Tôi dám dùng nhân cách của tôi và tiết
tháo(khí
tiết vững vàng, không chịu khuất phục) đánh cược, đứa nhỏ xấu xa này
tuyệt đối giống anh hai! Quá đặc biệt thiếu đánh này!" Die n#$^
Đàn%^LÊ Quý ĐÔn
Vừa dứt lời đã bị gậy của ông già công kích bất ngờ, "Mày mới thiếu đánh!"
"Dạ dạ dạ, con thiếu đánh con thiếu đánh... Ba ruột, này... Cuối cùng
xảy ra chuyện gì đây?" Phó Hoa Sênh ngồi chồm hổm xuống, mới lạ không
dứt mà nhìn chằm chằm bản sao nhỏ Phó Thần Thương trước mắt, "Hi bé bi,
anh là chú ba của con~~~"
An Cửu không nhìn thẳng Phó Hoa Sênh, một tay ôm Phạn Phạn, một tay sờ
sờ đầu nhỏ Đoàn Đoàn giới thiệu, "Đoàn Đoàn, đây là ông nội."
"Ông nội?"
"Ừ, đã mua quà tặng cho cháu, sách cháu ngày ngày đặt ở phía dưới gối đầu chính là ông nội mua cho cháu."
Đoàn Đoàn vừa nghe lập tức giòn giả gọi một tiếng, "Ông nội!"
"A! Tốt tốt... Đoàn Đoàn thật ngoan!" Ông cụ nghe được An Cửu nói Đoàn
Đoàn đặt sách ông đưa cho nó ở phía dưới gối đầu thì xúc động không
thôi, lại nghe được cháu gọi "Ông nội", cảm thấy đời này cũng đáng giá,
tay vươn ra run rẩy, muốn sờ cái đầu nhỏ của cháu, vẫn vì sợ quá đường
đột mà thu trở lại, đè nén xúc động và phấn khởi, "Đã trễ thế này, hãy
để cho hai đứa bé nghỉ ngơi trước đi! Tất cả chờ sáng sớm ngày mai hãy
nói, cậu hai cháu tạm thời không có việc gì."
Sáng sớm ngày mai Monica có trường thi, An Cửu khuyên cô đi về, Kiều
Tang cũng vậy, sáng mai còn phải diễn, An Cửu nhờ cậy Phó Hoa Sênh đưa
cô, bởi vì vừa đúng có chuyện muốn hỏi Phó Hoa Sênh, lần này Kiều Tang
phối hợp trả thù.
--- ------ -------
Sáng ngày hôm sau, quan sát xuống các hạng mục kiểm tra triệu chứng bệnh của Phó Thần Thương xu hướng(2) cũng bình thường, bệnh tình cũng đã ổn
định, vì vậy bị chuyển đến phòng bệnh VIP.
(2) Xu hướng: sự thiên về một hướng nào đó trong quá trình hoạt động.