"Thôi cô đừng than thở nữa, than thở không giải quyết được vấn đề đâu. Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi trong xe và chờ xem có ai đi qua không." Tiêu Phong đã qua cơn hoảng loạn, lấy lại cái đầu lạnh vốn có của một CEO chinh chiến bao năm trên thương trường. Thương trường khốc liệt không có chỗ cho những suy nghĩ cảm tính đã tôi luyện nên một Tiêu Phong của ngày hôm nay, bản lĩnh, trưởng thành và quyến rũ.
" Cũng chỉ còn cách đấy thôi." Diệp Băng Hy gục đầu xuống vô lăng.
"Nhưng hiện giờ tôi đang rất đói, trên xe anh không còn thứ gì có thể lấp đầy dạ dày được sao?" Cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Phong đang ung dung nhìn về phía trước. Con người này dường như chẳng có chút lo lắng nào cả. Tự nhiên nhìn Tiêu Phong làm cô có cảm giác rất an tâm, có lẽ trời có sập xuống thì anh vẫn có thể chống đỡ được.
"Tôi không có thói quen ăn uống trên xe."
Câu trả lời của Tiêu Phong làm Diệp Băng Hy vô cùng thất vọng. Mắt cô cụp xuống.
"Ọp."
Bụng của Diệp Băng Hy sôi lên ùng ục. Trời đã gần chuyển tối.
"I'm so hungry! So hungry!"
"À hình như tôi nhớ không nhầm thì trong cốp xe có một chai rượu vang hôm trước trưởng phòng Hoàng tặng nhưng tôi chưa đụng đến thì phải?"
"Thật sao? Đâu, tôi phải đi lấy ngay mới được." Hai mắt Diệp Băng Hy sáng rỡ, cả người như vừa được tưới nước, tươi tỉnh đến lạ thường.
Cô nhanh chóng mở cửa cốp xe.
"Wow, đây không phải là rượu Chardonnay sao? Trưởng phòng Hoàng đúng là dân sành rượu đó nghen." Diệp Băng Hy xuýt xoa.
"Không ngờ cô cũng rất am hiểu về rượu." Tiêu Phong quay sang nhìn Diệp Băng Hy.
" Đương nhiên. Vì ba tôi là một người rất thích rượu vang, đặc biệt là vang trắng. Ông ấy đã sưu tầm rất nhiều rượu. Ba tôi có hẳn một hầm để rượu siêu to khổng lồ luôn. Có lẽ ba tôi chính là người đam mê rượu vang nhất thế giới này mất. Có lẽ do di truyền từ ba tôi nên tôi cũng rất yêu thích rượu vang và Chardonnay chính là loại rượu mà tôi yêu thích nhất."
Bỗng dưng nhắc tới ba làm Diệp Băng Hy cảm thấy rất nhớ nhà, nhớ tiếng trách mắng của ba mẹ và nhớ cả những tiếng cười mỗi khi cả ba ở cùng nhau.
"Anh có biết vì sao tôi thích Charnonday không?". Diệp Băng Hy vừa cầm chai rượu uống, vừa hỏi Tiêu Phong.
"Vì sao?"
"Vì nó là tuổi thơ của tôi." Diệp Băng Hy khuôn mặt đầy suy tư.