Cà chua ba tệ tư một cân, bắp cải thảo một tệ tám, giá thịt lợn đã cao lên tới hai mươi hai tệ một cân.
"... Vòng bạn bè ồn ào rần rần. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bầu không khí này tốt thiệt sự á!"
"Đêm nay là Giáng sinh mà. Tối nay mình ăn lẩu hay beefsteak nhỉ? Bữa tối với ánh nến, hay chúng ta chọn beefsteak đi?"
"Woa, lợi hại thật, ông xã là tốt nhất."
"Bé heo ngốc nghếch!"
Một góc trong tàu điện ngầm, Tề Trừng bận rộn tính toán số lượng giá cả đồ ăn, đứng bên cạnh là một cặp đôi trẻ tuổi. Người con trai cao to vừa vặn đem bạn gái nhỏ ôm vào lòng, thuận tiện đẩy cậu ra góc. Cậu không phải cố ý nghe trộm, trên tàu lúc này cũng đông người, nhưng đôi tình nhân này nói chuyện cũng không lớn không nhỏ, vì thế Tề Trừng bị thồn cho một họng đầy cơm chó :(((
Beefsteak... Thịt bò bốn mươi tám tệ một cân lận đó!!!
Ăn không nổi :((
Vẫn nên ăn bắp cải thảo và đậu phụ hầm miến đi thôi. Tiết kiệm tiền.
Tề Trừng nghe cặp đôi kia thảo luận lịch trình ngày lễ, hôm nay ăn mừng đêm Giáng sinh, ngày mai thì đi chơi Giáng sinh, nhà hàng cũng đã đặt, sô cô la, trà sữa, hoa tươi...
Cuộc sống thần tiên...
Tề Trừng nghe mà không kìm được ước ao. Cậu là cô nhi, từ địa phương nhỏ đến thành phố học tập, học phí bốn năm đại học phải vay mượn. Còn hai tháng nữa sẽ trả hết nợ, đợi đến lúc đó, cậu cũng không cần phải sống túng quẫn như này nữa.
Đến trạm.
Cặp tình nhân vừa nãy đã xuống xe, Tề Trừng cũng theo đám đông đi xuống, vừa ra khỏi trạm, mặt cậu liền dính phải mấy bông tuyết đang rơi.
Lạnh đến gun gẫyyy.
Trên người là áo lông vũ mua từ ba năm trước, càng giặt càng mỏng đi, giữ ấm cũng không được nữa.
Đèn xanh sáng lên, băng qua đường.
Đám đông đột nhiên la hét chói tai. Tề Trừng còn đang lạnh đến mức giấu cả đầu vào trong áo lông như chim cánh cụt, cậu quay đầu sang xem chuyện gì đang xảy ra. Dù đang đèn xanh nhưng lại có một chiếc SUV chạy với tốc độ cao đang hướng về phía bọn họ, ai ai cũng sợ hãi chạy tứ phía, có cô gái bị doạ sợ nên đứng bất động tại chỗ.
'Ầm' !
Một tiếng vang dữ dội.
Ngay sau đó nhiều người trong đám đông lên tiếng:
"Đâm chết người rồi!!!"
"Mau gọi 120 đi!!"
"Chảy nhiều máu quá!!!"
...
Cô gái vừa rồi còn đang vì sợ hãi mà đứng tại chỗ giờ mới sực tỉnh, thì ra có người đã kéo cô, nhưng bây giờ người đó lại...
___
Thân mặc áo ngủ, ga giường Hermès, dép lê Chanel, bên cạnh giường đều là đồ vật trang trí của Louis Vuitton... Ngoài cửa tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, có chút nóng, dưới giường là một chiếc thảm Ba Tư, trắng tinh lại mềm mại.
Trong phòng tràn ngập hương thơm.
(alo ashinomoto, muốn đọc chương mới thì đến wat.tp.ad của cmj_jinju, không thì tui dỗi khum đăng chương mới nữa. Xincamon!)
Người ngủ trên giường lúc này mới mở mắt tỉnh dậy.
Đầu đau quá đi.
Đừng nói là bị chấn động não rồi nhá?
Khung cảnh xung quanh xa lạ, cuối giường có mấy túi giấy xa xỉ nằm lung tung như bị ném bừa lên. Tề Trừng nhìn thấy, sợ đến trợn cả mắt.
Đây tuyệt đối không thể nào là phòng bệnh!
Cũng không phải đồ cậu mua! !
Đem cậu bán đi cũng không mua nổi mấy món đồ này đâu!!!!!
Điện thoại... Tề Trừng tìm một vòng, cuối cùng thấy được điện thoại di động đang nằm trên thảm trải sàn. Nhưng đây lại không phải chiếc di động mà cậu đã xài suốt bốn năm qua mà là loại mới nhất. Quan trọng hơn nữa là khi nhận diện khuôn mặt, nó lại mở lên được?!???!?
Tề Trừng ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn cái điện thoại đã được mở mà ngẩn người, à không, phải là trầm tư mới đúng.
Cậu cấu chân mình một cái.
Đầu hết đau rồi nhưng chân đau!
Mở camera lên nhìn, vẫn là khuôn mặt của mình. Hoang mang thật sự. Cậu rốt cuộc là đang ở nơi nào đây?
Tề Trừng mang lên chân đôi dép Chanel, cẩn thận đi từng bước từng bước, sau đó quy củ cởi ra, xếp lại ngay ngắn, chân trần đi quanh phòng một vòng.
Phòng ngủ rất lớn, thông với phòng tắm. Còn có thêm một phòng treo đầy quần áo hàng hiệu xa xỉ, không phải Tề Trừng dễ dàng nhận ra mà là những bộ quần áo này cùng với áo ngủ trên người cậu, đều có logo giống nhau.
Tóc cậu biến thành màu vàng.
Nhuộm tóc thành màu như vậy, đây là chuyện mà Tiểu Trừng không bao giờ làm!
Từ trong ví tiền Burberry, cậu tìm thấy được chứng minh thư.
Người này cũng tên là Tề Trừng, so với cậu còn nhỏ hơn 3 tuổi.
Cẩn thận từng bước từng bước đi ra ngoài, ngay lập tức cậu liền nhìn thấy toàn cảnh.
Đây là một tòa biệt...biệt thự?!??!?
Bên ngoài khác hẳn với phía trong căn phòng khắp nơi đều là logo hàng hiệu kia. Cả biệt thự trang trí một phong cách gọn gàng, hiện đại toát lên vài phần đẹp đẽ, quý giá. Tề Trừng nghĩ nghĩ, hình như đồ đạc bên trong phòng ngủ cũng rất tối giản, chỉ là hàng hiệu chất thành đống. Có vẻ như nguyên chủ rất thích mua sắm đồ hiệu, nhất là của các nhãn hàng lớn.
Lầu một phòng khách như có động tĩnh.
Tề Trừng từ trên cầu thang đi xuống, phát hiện đầu bên kia còn có một cái thang máy
Lại còn lắp thang máy trong nhà, lần đầu tiên cậu thấy luôn á!
Phòng ăn rất lớn, thoải mái sáng sủa, phía sau Tề Trừng bỗng có một bóng người.
"Tề thiếu gia sao dậy sớm thế? Làm sao lại để chân trần rồi?"
Chú Quyền bưng một lồng bánh bao nóng hổi mới ra lò từ phòng bếp đi ra, liếc mắt liền thấy Tề Trừng đang đứng ngây ngốc ở phía cầu thang.
Dù sao cũng là người đã kết hôn cùng với Tông Ân, ông khách khí hỏi: "Tề thiếu gia, muốn ăn bữa sáng sao? Tôi vừa hấp xong bánh bao canh cua đây."
Tề Trừng nuốt nước miếng, ăn cái đã, sợ hãi xa lạ gì đó để sau.
"Ăn ạ!"
Chú Quyền kinh ngạc, hôm nay mặt trời lặn đằng Tây sao, Tề thiếu gia còn nguyện ý ngồi xuống ăn sáng?
Bị bánh bao canh cua hấp dẫn, Tề Trừng lạch bạch chạy tới bàn ăn. Cậu giờ mới chú ý đến một người khác cũng ở đó, nhưng lại ngồi trên xe lăn, liếc mắt nhìn một cái lại thôi. Tề Trừng nhanh chóng ngồi xuống, thật vui vẻ lễ phép nói: "Cám ơn ạ."
Chú Quyền đem đến hai lồng bánh bao, to bằng nắm đấm trẻ con, vỏ bên ngoài óng ánh long lanh, bên trong phảng phất hương vị nước canh. Chú Quyền đem vỉ hấp để giữa hai người, trong lòng lại kinh ngạc:
Tề thiếu gia bình thường ngồi cách xa Tông Ân, sao bây giờ lại ngồi gần như thế? Trong ngày thường dù là dùng chung một bàn ăn cơm, nhưng hai người mỗi người ngồi một đầu. Hơn nữa Tề thiếu gia cũng rất ít khi cùng Tông Ân ăn cơm.
Bình thường cậu toàn là ngủ đến khi tự mình tỉnh, sau đó lại lái xe ra ngoài đi chơi đến nửa đêm mới trở về, có hôm còn không về nhà.
"Cẩn thận nóng ——" Chú Quyền còn chưa kịp nhắc nhở xong.
"A, a... vâng...nóng, nóng."
Tề Trừng gặm bánh bao, nóng đến mức phải đưa đầu lưỡi ra, hít hà một hơi, luyến tiếc cái bánh bao trong tay nên lại cúi đầu húp một ngụm canh. Một bộ dáng 'ăn ngon quá trời quá đất'.
Chú Quyền lần đầu tiên thấy Tề thiếu gia như vậy, đặc biệt sống động, giống như trẻ con.
Ừ, cậu vốn là trẻ con.
"Thêm chút bột đậu đỏ nữa có được không?" chú Quyền hỏi.
Tề Trừng miệng nhỏ bận gặm bánh bao, không thể nói chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Chú Quyền đi về phía nhà bếp chuẩn bị bột đậu, Tề Trừng gặm xong cái bánh bao gạch cua thứ nhất, lặng lẽ meo meo nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên người nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh—— từ lúc cậu tới, đối phương vẫn đang ung dung thong thả ăn cơm, không buồn liếc cậu một cái.
Đường nét khuôn mặt nhã nhặn, da dẻ rất trắng, chính là kiểu trông không được khỏe mạnh lắm. Lông mi rất dài, một vẻ mặt lạnh lẽo.
Sau đó đối phương lạnh lùng quét mặt nhìn cậu.
"Hức." Tề Trừng sợ đến mức miệng nhỏ nấc lên một cái, cậu lúng túng che miệng: "Xin, xin lỗi, tôi không cố ý."
Ánh mắt người này đáng sợ quá đi.
"Đến đến đến, nếm một chút bột đậu đỏ tôi nghiền. Ngại quá, vì Tông Ân không thích ăn đồ ngọt cho lắm nên nếu Tề thiếu gia thấy nhạt thì có thể thêm đường." chú Quyền mang bột đậu đỏ tới để lên bàn.
Tề Trừng len lén thở ra một hơi, ánh mắt của người kia rốt cuộc cũng thu hồi.
Chú Quyền, Tông Ân.
Hai cái danh xưng này sao lại nghe quen tai ghê.
Tề Trừng nhận bát, "Cám ơn ạ. Chú cũng đừng gọi con là thiếu gia, kêu tên là được, gọi Tiểu Tề hoặc là Tiểu Trừng đều được ạ."
"Việc này...?" chú Quyền cảm thấy được Tề thiếu gia như biến thành một người khác, cười ha ha nói: "Ngày thứ nhất cậu và Tông Ân kết hôn, đã nói tôi gọi cậu là Tề thiếu gia, bây giờ liền không cần nữa sao?"
Tề Trừng thiếu chút nữa phun luôn bột đậu đỏ trong miệng, ho khan nửa ngày.
"Chậm một chút, chậm một chút. Tông Ân cũng không quan tâm đến việc ăn uống, dù sao cũng kết hôn rồi, phu phu chăm sóc lẫn nhau là việc đương nhiên."
Tề Trừng ho đến kinh thiên động địa, ho đến mức mặt cũng đỏ cả lên, nước mắt sinh lý muốn trào cả ra.
" Con, con kết hôn rồi?"
Jztr, cậu kết hôn rồi?
"Vừa mới một tuần trước thôi, Tiểu Trừng có phải là còn mơ hồ hay không?" Chú Quyền rót ra một ly nước ấm. "Từ từ uống nước."
Tề Trừng ôm ly uống nước, che giấu hoảng loạn trong lòng.
Người gọi là Tông Ân kia lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.
Ánh mắt sắc bén, như nhìn thấu được lòng người.
Tề Trừng lại chú ý đến phía đuôi mắt trái của đối phương có một nốt ruồi son, ở trên mí mắt, chỉ khi rũ mắt nhìn mới có thể thấy.
Lập tức cậu liền như bị đánh vào lòng một cú.
Chú Quyền! Tông Ân!
"Chú, con ăn xong rồi." Bạch Tông Ân lãnh đạm lên tiếng.
Tiếng của xe lăn cũng thật yên tĩnh, rất nhanh liền rời khỏi phòng ăn.
"Con cứ từ từ mà ăn, chú đi xem Tông Ân." chú Quyền không yên lòng mà nói.
Một hồi, phòng ăn cũng chỉ còn lại mỗi Tề Trừng.
Đầu óc Tề Trừng như muốn nổ tung, cậu rốt cuộc cũng biết mình đang ở nơi nào rồi.
Là ở trong một quyển sách!!!
là tên của quyển tiểu thuyết này. Bạch Tông Ân là ông xã của cậu, à không, là chồng hợp pháp của Tề Trừng bản gốc. Quyển tiểu thuyết này là của một đồng nghiệp nữ trong công ty. Vào tháng mà cậu tăng ca, khi đang nghỉ ngơi giữa trưa, mọi người liền nhân lúc này trò chuyện vài câu, lại bởi vì trùng tên trùng họ với nhân vật nên Tề Trừng luôn bị các đồng nghiệp nữ lôi ra trêu ghẹo.
Trong sách có miêu tả: Bạch Tông Ân bộ dạng thanh nhã nhưng cũng không phải xinh đẹp như nữ nhân. Thân mang tàn tật, lại ăn không ngồi rồi, nhưng hàng năm vẫn kiếm lời được tầm mười đến một trăm triệu từ việc chia hoa hồng cổ phần của tập đoàn Tưởng thị.
Tề Trừng: Đây là dạng văn học Versailles gì vậy chứ?!?
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ Tề Trừng là một nam phụ pháo hôi thô tục đanh đá, bởi vì yêu thích nam chính, hắn nghĩ ra mọi cách vận dụng thủ đoạn. Kết quả, trong tiệc rượu hắn và Bạch Tông Ân ở cùng nhau một đêm —— Bạch Tông Ân hai chân tàn tật không thể nào có chuyện say rượu rồi xảy ra tình một đêm nhưng mà nguyên thân cũng không biết nghĩ như thế nào, la làng rằng Bạch Tông Ân cướp đi sự trinh trắng của hắn, nhất quyết muốn cùng Bạch Tông Ân kết hôn.
Tề Trừng lúc đó nghe xong cả người đều cảm thấy không khỏe lắm...
Không biết là có nên phỉ nhổ đồng nghiệp viết văn lung ta lung tung hay không.
Cuối cùng, như là bị cái thanh danh trong sạch thuần khiết kia làm cho lung lay đầu óc, Bạch Tông Ân còn thật sự đồng ý kết hôn cùng hắn.
Nguyên chủ là nam phụ pháo hôi, Bạch Tông Ân dĩ nhiên không phải nam chủ, anh vốn cùng nam chính đối chọi gay gắt. Làm hại nam chính nhà