Cơm tối rất phong phú.
Ngày hôm nay chú Quyền đặc biệt cao hứng cho nên làm rất nhiều món. Sau khi Tông Ân kết hôn cùng Tiểu Trừng, chồng chồng hai người không ai thèm để ý đến ai. Chú Quyền rất lo lắng, nhưng ngại thân phận nên cũng không tiện nói. Nhưng bây giờ Tiểu Trừng bắt đầu thân cận với Tông Ân. Khỏi phải nói, chú Quyền đương nhiên rất vui vẻ.
Ông là người thấy Tông Ân từ nhỏ đến lớn, nhưng đáng tiếc ...
"Tiểu Trừng, con đi lên gọi Tông Ân xuống ăn cơm giúp chú."
Sau đó chú Quyền lại cười cười nói: "Tông Ân thoạt nhìn lạnh lùng, không dễ tiếp xúc nhưng thật ra nó rất tốt, con cứ từ từ rồi sẽ biết."
Tề Trừng cầu còn không được. Đây chính là bát cơm của cậu đó!
"Con biết rồi chú Quyền."
Tề Trừng đáp ứng ngay lập tức, chạy lạch bạch lên lầu, nghĩ linh ta linh tinh, ngâm nga vài câu đầy vui vẻ, liệt kê tên của từng món ăn.
Đã ăn xong bánh rán và trái cây, đợi thêm lát nữa cậu sẽ được ăn trọn bữa!!
...
Cốc cốc.
Không ai trả lời hết.
Cốc cốc.
Tề Trừng còn đang đắm chìm trong không khí suиɠ sướиɠ sắp được có cơm ăn, vui vẻ gõ cửa nói: "Ông xã, ông xã, xuống ăn cơm nè."
"Chú Quyền kêu tui lên gọi anh xuống ăn cơm á."
Bạch Tông Ân là đại nhân vật phản diện, âm lãnh, cố chấp, đáy lòng còn sót lại duy nhất một tia tình cảm là chú Quyền.
Tề Trừng từng nghe đồng nghiệp bảo như thế.
Quả nhiên, khi cậu nhắc đến chú Quyền, cánh cửa đang đóng cũng được mở ra.
Bạch Tông Ân ngồi ở xe lăn, Tề Trừng đem cánh tay định gõ cửa một lần nữa bỏ xuống. Hai người hai vị trí, một cao một thấp nhưng khí thế lại tương phản. Tề Trừng một vẻ 'tui siêu ngoan ngoãn, cái gì cũng không làm, chỉ muốn cơm cơm' biểu tình hệt như heo heo ngu ngốc.
"Không được gọi tôi là ông xã." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng vốn muốn đẩy xe lăn giúp anh, nhưng lại bị Bạch Tông Ân trừng mắt nhìn, cậu sợ hãi giấu tay sau lưng...ok, không đẩy thì không đẩy, ông xã là nhất mà.
"Vậy tui nên gọi như thế nào? Anh yêu hả?" Tề Trừng mềm giọng, nghiêm nghiêm túc túc cùng Bạch Tông Ân thương lượng, "Hay tui gọi anh là Tông Ân ca ca?"
Nhớ đến đôi tình lữ ở tàu điện ngầm kia, người con gái khi đó đã gọi bạn trai mình là ông xã ca ca.
Tiểu Trừng độc thân từ trong bụng mẹ đương nhiên bây giờ muốn làm một người chồng tốt!
Bạch Tông Ân đang đẩy xe lăn nghe thấy thế bèn dừng lại. Tề Trừng đang đi rập khuôn theo bên cạnh cũng dừng lại nhìn anh, đầu bốc lên một cái dấu hỏi nhỏ, sau đỏ một mặt 'thì ra là vậy' nói: "Anh thích được gọi là Tông Ân ca ca sao? Vậy tui sẽ-- "
"Không cần." Bạch Tông Ân phát hiện đối phương thật ngu xuẩn, nghe không hiểu ý anh, ngữ khí lạnh đi mấy phần, nói: "Gọi như cũ."
"Dạ được, ông xã!"
Tề Trừng nhìn xe lăn chuyển động dời đi, căn bản không chú ý tới thần sắc Bạch Tông Ân.
Cậu cao hứng chủ động nhấn nút thang máy, mọi hành động đều lộ ra vẻ vui sướng. Xuống lầu một, lại vui vui vẻ vẻ nói: "Chú Quyền, tụi con xuống rồi!"
"Vậy ăn cơm đi thôi."
Ý trờiii!
Cá hấp Đa Bảo, tôm nướng, sườn kho, thanh xào rau dưa...
Hạt cơm trắng nõn, óng a óng ánh đầy ụ trong bát sứ nhỏ phảng phất lên mùi thơm.
Tinh túy không luôn á!!!
Tề Trừng là người phía nam, từ nhỏ đã thích ăn cơm nhưng thức ăn ở cô nhi viện thực sự không tốt. Cơm tẻ loại thường nhưng nấu rất tệ, nhão nhoét hết cả, cháo không ra cháo, cơm không ra cơm, ăn chả có mùi vị gì.
Sau đó lên thành phố học Đại học, cơm nấu ở nhà ăn rất ngon làm cậu cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Sau này đi làm, cậu cắm đầu làm việc cố trả nợ cho xong nên thứ ăn nhiều nhất chính là mì gói.
Nhưng như vậy cũng rất no.
"Quá thơm rồi!" Tề Trừng mang vẻ mặt ham ăn.
Trên bàn có những món thanh đạm là làm theo khẩu vị của Bạch Tông Ân.
Lượng cơm bình thường của Bạch Tông Ân không nhiều, chú Quyền luôn cố gắng biến đổi món ăn để nó đa dạng thêm một tí nhưng đều chỉ thấy anh ăn một chén cơm, một chén canh là xong.
Thế nhưng hiện tại chú Quyền kinh hỉ phát hiện, Tông Ân ngày hôm nay tốc độ dùng cơm nhanh hơn chút, tuy rằng vẫn ăn lượng thức ăn như vậy.
Nhưng là một bộ dáng ăn ngon.
Không giống như trước coi việc ăn như là nhiệm vụ, ăn qua loa lấy lệ.
Chú Quyền lại nhìn sang Tiểu Trừng đang ăn ngon lành, nội tâm an ủi phần nào, Tông Ân hẳn là nhìn Tiểu Trừng ăn ngon quá nên cũng bất giác ăn ngon theo đây mà.
"Còn muốn ăn canh sao?"
Bạch Tông Ân để đũa xuống, lắc đầu nói: "Con ăn xong rồi, chú Quyền cứ từ từ dùng bữa."
Sau đó anh liền rời đi.
Cả một bàn ăn lớn chỉ còn lại chú Quyền và Tề Trừng.
Ơi là trời, chồng mình tốt ghê luôn á!
Chú Quyền lớn tuổi, chú trọng dưỡng sinh, buổi tối chỉ ăn được chút ít, không bao lâu ngừng đũa. Nhưng nhìn Tiểu Trừng ăn, bất tri bất giác cũng có khẩu vị nên ông lại ăn thêm nửa bát cơm tẻ, sau đó cũng thôi.
Lúc bình thường, chú Quyền làm đồ ăn đa dạng, nhiều món, nhưng cũng làm ít, có khi còn bị dư lại.
Hôm nay các đĩa đồ ăn lại trống trơn hết cả.
Chú Quyền bắt đầu dọn dẹp, Tề Trừng cũng xắn tay áo đến giúp, cậu không phải chỉ biết ăn thôi đâu!
"Vậy Tiểu Trừng giúp chú bỏ chén đĩa vào trong máy rửa chén đi." Ông nói.
Tề Trừng: Ảh? Máy rửa chén ở đâu cơ?
Cái này dùng như thế nào...?
Tề - nợ ngập đầu - Trừng chỉ thấy qua máy rửa chén trên quảng cáo, căn bản không có cách nào biết sử dụng. Cậu bưng mấy cái đĩa, đứng ngốc tại chỗ.
Chắc là do ăn nhiều quá nên đầu óc cũng chậm chạp lại, mắt cún tròn tròn mang theo một tia mê mang.
Chú Quyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Trừng giống hệt một đứa nhỏ, dụ dỗ nói: "Con ngoan, để chú Quyền làm, đi xem ti vi đi. Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài lạnh, đường trơn trượt chắc là không ra ngoài được? Lái xe lúc này gặp nhiều nguy hiểm lắm. Ngày mai chú Quyền làm cho con sườn xào chua ngọt."
!!!!!
Vừa nãy khi ăn cơm tối, trên bàn có sườn kho, Tề Trừng thuận miệng nói ăn chua ngọt cũng rất ngon.
Không nghĩ tới đột nhiên niềm hạnh phúc lại đến nhanh như vậy!
Cậu cực kỳ yêu đồ ăn có vị chua chua ngọt ngọt luônnn!
"Không đi chơi, không đi chơi ạ" Tề Trừng cầm sữa chua chú Quyền đưa cho. Vừa nhìn là biết vị dâu tây phô mai.
Tề - heo heo ngu ngốc - Trừng thật vui vẻ vì ăn cơm xong còn có cả đồ tráng miệng để ăn tiếp.
Rồi cậu lạch bạch chạy ra phòng khách xem ti vi.
Sau đó ngoài ý muốn, cậu trông thấy Bạch Tông Ân từ trong thang máy đi ra.
Chú Quyền dọn dẹp xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, trên mặt mang theo nụ cười 'cha hiền'.
Đứa nhỏ Tông Ân này hẳn là yêu thích Tiểu Trừng, trước đây Tề Trừng luôn đi ra ngoài chơi cả ngày, không ở nhà cho nên Tông Ân không tìm được thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Nếu không yêu thích Tiểu Trừng, sao sẽ nguyện ý cùng Tiểu Trừng kết hôn chứ?
Chú Quyền thức thời trở về phòng, không muốn quấy rầy đôi chồng chồng son bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Tông Ân nhìn Tề Trừng.
Ánh mắt bình tĩnh mang theo sự hoài nghi.
Anh không thích những biến số, đặc biệt là trong kế hoạch của mình. Anh không có nhiều thời gian.
Khi trước Bạch Tông Ân luôn cho rằng Tề Trừng là một tên nhà giàu mới nổi lại không có não. Chỉ cần nhìn hành động liền biết mục đích, ý đồ của cậu là gì. Thế nhưng bây giờ anh lại thật sự nhìn không ra --
Bộ dáng vẫn ngu ngốc như vậy.
Nhưng mục đích của tên này là gì chứ?
【 Hầu ca Hầu ca, ngươi thật ghê gớm, đến núi Ngũ hành lớn như thế cũng không đè ép được ngươi, nhảy ra cái Tôn hành giả... 】
(truyện chỉ được đăng ở truyenwiki1.com cmj_jinju, đọc ở web khác thì tui dỗi, ứ edit nữa đou!!!)
Ca khúc quen thuộc được hát lưu loát phát ra trên ti vi, đánh gãy suy nghĩ của Bạch Tông Ân. Anh liếc mắt nhìn sang, Tề Trừng đang ôm gối dựa, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chăn chú xem ti vi.
phiên bản hoạt hình.
Tề Trừng không nghĩ tới thế giới này còn có phim hoạt hình được xuất bản vào năm chín mươi chín.
Đó là cả hồi ức tuổi thơ của cậu.
Cậu sinh năm chín mươi bảy, vừa chào đời được ba tháng thì bị mẹ ném tới cửa cô nhi viện, trên người có một tờ giấy, câu từ đại khái là không nuôi nổi, đừng tìm bà.
Cô nhi viện là một tuyến mười tám ở huyện nhỏ.
Khi còn bé Tề Trừng cũng rất muốn gặp mẹ nhưng sau đó cậu nhìn thấy tờ giấy kia, biết được thì ra cha mẹ cũng không yêu thương cậu. Có thể Tề Trừng cậu chỉ là một sản phẩm được sinh ra khi đôi nam nữ vẫn còn trẻ tuổi thiếu suy nghĩ.
Cô nhi viện có một cái tivi đen trắng. Những đứa nhỏ biểu hiện ngoan ngoãn thì sau bữa cơm chiều có thể xem ti vi. Trên ti vi khi đó chiếu nhiều nhất là và .
Mà cũng không phải mỗi ngày đều có thể xem, có lúc một bạn nhỏ nào đó bị bệnh khóc quấy không ngừng thì sẽ không được xem.
Có người sẽ nói, muốn tìm lại hồi ức tuổi thơ rất đơn giản, ở thế giới kia cậu có thể xem bất kì lúc nào mà?
Nhưng Tề Trừng không có thời gian.
Tề Trừng mồ côi, học tập chính là con đường duy nhất. Liều mạng suốt ba năm cấp ba, dù không phải loại hình học bá tiêu biểu nhưng cậu dựa vào nỗ lực khắc khổ cuối cùng cũng đã thi đậu đại học. Học phí đại học phải đi vay, còn có phí sinh hoạt hằng ngày, cậu phải tự mình đi làm công kiếm thêm tiền để trang trải. Bận như cái con quay, làm gì có thời gian để coi phim...
Giải trí đối với Tề Trừng là một hành động vô cùng xa xỉ.
Sau khi tốt nghiệp thì thực tập, tăng ca, trả nợ...
Hiện tại bên ngoài tuyết rơi lớn, nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.
Tề Trừng nằm thoải mái trên ghế sofa, không cần đến nghĩ phải tăng ca hay công tác, bị cấp trên quở trách, bị đồng nghiệp nói xấu sau lưng, rồi nào là tiền thuê nhà, nào là vì tuyết rơi nên giá cả đồ ăn lại tăng lên mấy đồng,... Được làm một tên *cá mắm không có áp lực, gϊếŧ thời gian bằng cách xem phim quay lại tuổi thơ, đối với Tề Trừng mà nói, tất cả đều là những giấc mơ hão huyền.
*cá mắm: đại khái là chỉ mấy người chỉ muốn nằm ườn ra hưởng thụ, không muốn làm nhưng vẫn có ăn á.
Nhưng hiện tại giấc mộng lại thành hiện thực!!!
Sữa chua dâu tây phô mai ăn ngon xỉu!
Dưới ánh nhìn của Bạch Tông Ân, đèn của phòng khách rất sáng nên soi rõ từng nét trên khuôn mặt Tề Trừng.
Đối phương rất gầy, đôi mắt to tròn, lông mi lại còn dày, cho nên đôi mắt này khi nhìn người khác đều mang dáng vẻ của một động vật ngây thơ vô tội.
Đầu tóc được nhuộm màu vàng, tóc tai hơi cong cong, bởi vì da dẻ trắng trẻo nên nhìn qua liền có cảm giác như nhìn một đứa nhỏ.
Trong tài liệu, Tề Trừng ngu dốt, thi đại học cũng không đậu. Bị cha mẹ dùng tiền nhét vào một học viện nghệ thuật. Năm hai đại học thường xuyên trốn học, sau đó trực tiếp làm thủ tục tạm nghỉ học luôn.
Chuyện thích làm nhất chính là