Đương nhiên là cuối cùng bọn họ vẫn không giả vờ quay trở về để làm lại từ đầu.
Quần áo đều đã được dì Trịnh ủi nóng qua, nếu như bỏ lại vào hộp sẽ rất phiền phức.
Tuy nhiên, hộp đựng đều được giữ lại, quần áo quý giá, đến hộp đựng đồ cũng rất đẹp và thủ công, mặt ngoài có tay cầm bằng đồng, tựa như một ngăn kéo nhỏ mở ra, bên trong còn có lát bông mềm.
...!Thật đúng là tiền nào thì của nấy mà.
Lộ Dương nói như vậy là vì trước đây y chụp hình Hán phục cho phường XX, nhưng cũng có nhắn tin tìm hiểu qua các cửa hàng khác, một bộ Hán phục cũng phải bốn, năm trăm, đắt một chút thì hơn một ngàn, chỉ nhiêu đó thôi là Lộ Dương đã cảm thấy chúng mắc lắm rồi.
Vậy mà đằng này ngốc bạch ngọt chi một phát hơn ba mươi vạn, về nhà còn nói với y rằng bội đao này được mô phỏng theo Tú Xuân Đao của Cẩm y vệ, lại còn bảo rằng mình được giảm giá, chiếm hời nhiều lắm nữa chứ.
Một cây Tú Xuân Đao tận mười ngàn tám, Lộ Dương không hề cảm thấy hời ở chỗ nào.
Chẳng qua là thời gian này thấy ngốc bạch ngọt bận tới bận lui việc này, trông hưng phấn lắm, thế nên Lộ Dương không muốn giội cho cậu một thau nước lạnh.
Y không nói đến số tiền chi ra của ngốc bạch ngọt, chỉ riêng đối với nội dung quay chụp và phương án thực hiện thôi là y đều sẽ tích cực thảo luận cùng cậu.
Vậy đi, ngốc bạch ngọt chi tiền, y ra sức, vậy thì làm cái nghề này cũng rất tốt.
Lộ Dương nghĩ.
"...! Không quay được video unbox thì có thể chụp cảnh ở bên ngoài, từng bộ một, còn có chi tiết từng món trang sức đồ các thứ nữa, nhiêu đó cũng có thể kiếm lời được đấy." Người quay phim nói.
Chuyên gia trang điểm: "Dù sao cũng hơn ba mươi vạn đó."
"Được rồi, vậy thì quay một cái video đi." Tề Trừng quyết định.
Chuyện này cũng không phức tạp gì.
Chuyên gia trang điểm này cũng khá có tiếng trong giới Hán phục ở Ma Đô.
Hễ Tề Trừng cứ đi đến mấy hoạt động Hán phục là đều sẽ có vài người đề cử chuyên gia trang điểm này cho cậu, nói rằng tay nghề của cô rất đỉnh, vừa tỉ mỉ lại vừa yêu cầu giá cả phải chăng, danh tiếng rất tốt.
"Da cậu ấy đẹp thật đó." Chuyên gia trang điểm nói.
Lộ Dương ngồi ở đó, vẻ mặt vẫn rất cool ngầu, nhưng mà chuyên gia trang điểm cứ giày vò tới lui trên mặt y, cái gì mà dưỡng ẩm, rồi đắp nền đắp móng gì đấy, lại còn tỉa lông mày cho y nữa.
"Da đẹp quá đi, chàng trai à, em bao nhiêu tuổi rồi thế, có Weibo không?"
Tề Trừng làm người đại diện kim chủ lập tức nói: "Có có, Weibo của cậu ấy là Đại Lộ Dương Quang."
"Nghe quen thật." Chuyên gia trang điểm rất nhanh đã nghĩ ra, cô nhớ tới drama mấy hôm trước trong giới Hán phục, nói: "Cậu chính là người mẫu của phường XX à."
Lộ Dương lạnh lùng nói: "Tôi không có liên quan đến bọn họ."
"Ò, hiểu rồi." Chuyên gia trang điểm hiểu rõ, loại cửa hàng như phường XX kia sớm muộn gì cũng nát, nghe nói mẫu mới gần đây của bọn họ đã bị trả hàng một cách nghiêm trọng, thêm vào chuyện tự ý thay người này mà nghe nói nhóm hội viên V.I.P đều đã liệt cái cửa hàng này vào danh sách đen, cả hội giải tán cả.
Còn có fan khiếu nại chất lượng trang phục của nhà gã ta không đạt tiêu chuẩn, mặc vào khiến da bị dị ứng,..
Mà dù sao đi nữa thì phường XX này xuống dốc là cái chắc rồi.
"Chị cảm thấy cậu nhất định sẽ nổi đấy."
"Cám ơn." Lộ Dương nói.
Trang điểm cho nữ thì khá là phiền phức, đặc biệt là kiểu tóc, còn nam thì đơn giản hơn nhiều.
Lộ Dương lại thuộc loại hình tinh xảo đẹp đẽ, nhưng không hề nữ tính, khí chất ở y được thể hiện nhiều hơn.
Khi chụp ảnh tuyên truyền Hán phục mới của phường XX, cậu trai này đi theo con đường nam tử tiên khí mây bay phổ biến nhất hiện nay, bọn họ trang điểm cho Lộ Dương cũng theo kiểu xinh đẹp đến phi giới tính, lại thêm vào hiệu ứng gió thổi, càng bật lên được loại hình tiên nam.
Tuy rằng trong lòng Lộ Dương rất không thích như vậy, nhưng thân là người làm thuê, y nào dám có ý kiến gì.
Chỉ vì miếng cơm mà thôi.
Bây giờ thì không giống vậy nữa rồi.
Tề Trừng nói: "Chúng em muốn kiểu thiếu niên Cẩm y vệ lạnh lùng, nghiêm túc luyện tập á, trông vừa đẹp lại vừa dã tính, còn có chút khắc chế nữa..."
Ba ba bên A đã đưa ra yêu cầu.
Cũng may là Lộ Dương cũng thuộc dạng dễ hóa trang, chuyên gia trang điểm nói: "Tôi sẽ cố gắng, còn phong cách quay chụp thì phải xem Lão Khách rồi."
Lão Khách chính là thợ chụp ảnh trạch nam kia.
Có đôi khi hai người nhận giao dịch thì vô tình gặp, có cùng nhau hợp tác vài lần.
"Lát nữa lúc chụp, cậu ở lại nhìn một chút xem." Lão Khách nói.
Trừng bên A đã thỏa mãn.
Chuyên gia trang điểm nhanh tay, hiệu quả có được cũng rất tốt, bởi vì phải lên hình nên trang điểm có chút đậm, nhưng cũng không có bóng bẩy gì cả.
Tiểu Lộ mới mười tám tuổi nên trông không có chút gì gọi là bóng bẩy, hàng lông mày sắc bén, mang theo vài phần dã tính, ánh mắt trong suốt lạnh lùng, đôi môi đỏ tươi, nom vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp.
"Cậu ấy thật sự rất thích hợp với nghề này, xuất sắc lắm." Chuyên gia trang điểm nói: "Tôi không thể chờ được nữa rồi, muốn xem ảnh chụp quá đi."
"Thật ra trông cậu ấy bây giờ cũng rất được rồi, có chút hơi hướm hiện đại.
Chờ chút chờ chút, chủ cửa hàng có đưa dây cột tóc không? Hoặc là đoạn vải cùng tông màu cũng được."
Tề Trừng tìm lại cái hộp cũ, bên trong đúng là có thứ đấy.
Chuyên gia trang điểm lấy đoạn vải kia buộc vào trán Lộ Dương, quả thật là trông như hiện đại cùng cổ đại đan xen vậy.
Lão Khách đang quay video, lát nữa phải chỉnh sửa, còn cả quần áo cũng phải được quay tỉ mỉ nữa, hậu kỳ còn phải ghi âm.
Những thứ này đều tính cái giá khác.
Bây giờ Lộ Dương chụp vài tấm ở biệt thự, sau đó lại tạo hình khác, y xách Tú Xuân Đao theo bên mình.
Thợ trang điểm đỏ hết cả mặt, cô hưng phấn nói: "Nếu như cậu tham gia mấy show tuyển chọn thì chị chắc chắn sẽ vote hết cho cậu."
Tề Trừng và Lộ Dương đều nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu đại khái là cô đang khen Lộ Dương đẹp.
"Chúng em không tiến vào giới giải trí đâu, em trai em còn phải học tập cho thật tốt để thi đại học nữa." Tề Trừng nói.
Chuyên gia trang điểm có chút đáng tiếc, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tồi, thiếu niên quý báu thế này, nổi lên trong cái giới Hán phục này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Người ta còn trẻ, phương diện nào cũng có thể thử, thật tốt quá đi.
Sau đó bọn họ ra ngoài chụp ảnh, ở khu biệt thự này, phía sau còn có một khu điều dưỡng, sư phụ Lý lái xe đến.
Lúc bọn họ đang quay chụp ở sân sau thì Tiểu Chính Thái cũng thay đạo bào nhỏ của mình, trông rất đáng yêu, chụp cho cậu nhóc vài tấm, sau đó thì người nhà Tiểu Chính Thái tới đón, để cậu bé về nhà ăn cơm với ngủ trưa.
Tiếp đó, đoàn người còn đi đến bờ sông, dương liễu rủ xuống, phác họa thêm phần nào lên dáng dấp oai hùng của thiếu niên tuấn mỹ.
Vốn dĩ bọn họ đi tới đây cũng không có bao nhiêu người, nhưng sau đó lại có vài ông cụ bà cụ đi dạo dừng lại nhìn bọn họ quay chụp, Tề Trừng lập tức phát hiện Tiểu Lộ có chút xấu hổ...!Đứa nhỏ này vừa ngại ngùng lại vừa bày ra bộ mặt cool ngầu, ha ha ha trông thú vị lắm luôn.
Cậu thì mang khẩu trang, còn đội cả nón che nắng.
Lúc bọn Tiểu Lộ chụp ảnh, Tề Trừng sẽ ở trong xe hóng máy lạnh, hết cách rồi, vì cậu sợ say nắng lắm.
Dì Trịnh còn đưa hộp cơm tới, mọi người cùng ở dưới bóng râm ăn đồ ăn.
Hôm nay chú Quyền có làm rau trộn gà xé, ông sợ bọn họ ăn không đủ nên còn làm thêm cả bánh nhân thịt.
"Ôi chao, món này lành lạnh ăn ngon thật đó, các cậu mua ở đâu thế?" Chuyên gia trang điểm nói.
"Chú nhà em làm đó, tay nghề nấu ăn của chú ấy tốt lắm.
Mọi người nếm thử bánh nhân thịt đi." Tề Trừng tự hào.
Thậm chí còn có cả nước ô mai nữa.
Tề Trừng ừng ực ừng ực uống hai ngụm.
Ăn xong cơm, bọn họ ở trên xe nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục.
Mọi người quay chụp đến tận xế chiều, mặt trời dần ngả về tây, rơi xuống bờ sông, phong cảnh quá đẹp, lúc này Tiểu Lộ phải thay sang một bộ cổn phục.
Ngoài ra còn có cảnh chụp buổi tối nữa.
Tề Trừng mua thêm đạo cụ là đèn lồng cổ đại.
Nhưng mà bây giờ mọi người phải đi về dùng cơm trước đã.
Phòng ăn chuẩn bị một bàn ăn khác, đặc biệt chiêu đãi Lão Khách và chuyên gia trang điểm, hai người ăn một bàn, vô cùng thoải mái tự do.
Còn Tề Trừng và Lộ Dương thì ăn với mọi người trong nhà.
Lộ Dương cởi bỏ áo choàng bên ngoài ra, trời mùa hạ nóng nực, y đã sớm toát hết cả mồ hôi, bây giờ y mặc một chiếc áo thun, kiểu tóc trên đầu cũng không bị loạn, vì trên mặt vẫn còn đang trang điểm nên vốn dĩ y muốn tự ăn một mình, thế nhưng cuối cùng lại bị ngốc bạch ngọt kéo lại bàn ăn.
Ngoại trừ đại thiếu gia họ Tưởng kia có trêu chọc hai câu, thì có chú Quyền là thấy đau lòng, múc canh đậu xanh cho cả hai đứa nhỏ.
Tề Trừng nhìn ông xã, lập tức nhanh nhảu nói: "Em không có phơi nắng, từ đầu đến cuối em toàn ở trong xe hưởng máy lạnh thôi, có Tiểu Lộ là phải phơi nắng nhiều lắm."
Bạn nhỏ nhà anh đang sợ anh đau lòng đây mà.
Bạch Tông Ân nghe hiểu được, gắp một gắp rau trộn cho bạn nhỏ nọ, nói: "Trừng Trừng ngồi ở trong xe hưởng máy lạnh cũng rất khổ cực."
Tề Trừng Trừng ngại ngùng lắm.
Như vậy cũng khổ cực nữa.
Lại a một ngụm ăn hết.
"Cám ơn ông xã." Thế thì cứ cho là có chút khổ cực đi.
Người chân chính khổ cực, khoác lên mặt ba lớp trang điểm - Tiểu Lộ húp hết ba bát canh đậu xanh.
Buổi tối bọn họ dùng đến bộ cổn phục kia, trông rất trang nghiêm, đó chính là lễ phục của Hoàng đế triều Minh, bộ này tốn rất nhiều tiền.
Ẩn sau mỗi một bộ trang phục đều có một câu chuyện khác nhau...!Tề Trừng Trừng kiêu ngạo cực kỳ.
Đó chính là vì cậu xem nhiều truyện tranh với cả tiểu thuyết nữa nên mới kích thích não động ra đó.
Tề Trừng cậu đi đến mấy hoạt động Hán phục, mỗi hoạt động đều có những chủ đề khác nhau, có khi là lễ hội, có khi là phong cách Hán phục, còn có chủ đề quay video, chụp ảnh, mỗi một thứ đều có câu chuyện riêng.
Bọn họ cũng phải thiết kế và làm sâu sắc thêm độ tồn tại của bộ ảnh này, vì thế nên ngày nào Tề Trừng Trừng cũng nằm sấp trên bàn làm việc của ông xã, mượn bút máy của anh để viết vài câu chuyện nhỏ, mà ông xã cũng gợi ý cho cậu nữa.
Như bộ cổn phục này chẳng hạn, mọi người vừa nhìn là biết ngay đây là của Hoàng đế mặc rồi, rất uy nghiêm, nhưng ở Ma Đô bọn họ lại không có kiến trúc nào có thể chụp những cảnh to lớn nghiêm trang như cố cung cả, hơn nữa nếu dựa theo cách chụp thông thường thì thật là không có gì mới mẻ hết.
Sau đó Tề Trừng Trừng đã nghĩ đến việc phá vỡ đi quyền lực nhà vua, một vị Hoàng đế nghèo túng mất đi đất nước..
Bọn họ ăn cơm xong thì trời cũng tối hẳn, so với thời tiết ban ngày nắng nóng thì buổi tối mát mẻ hơn nhiều.
Mũ Cẩm y vệ của Lộ Dương được cởi ra, kiểu tóc cũng loạn hết cả, trông có vài phần chán nản, mà mặc bộ đồ lại vô cùng uy nghiêm.
Tương phản lắm luôn.
Chuyên gia trang điểm: "Xuất sắc đó, càng ngày càng mong đợi album ảnh rồi.
Sau này cậu định chụp chủ đề gì thế? Kiểu Ngụy Tấn cũng được lắm nha, vừa thoải mái lại vừa phong lưu..."
Cổ áo mở rộng, đều là phúc lợi không đó.
Tề Trừng ngờ vực nhìn sang.
"Khóe miệng của chị có nước miếng kìa."
Không thể nào?! Lộ ra rồi sao? Chuyên gia trang điểm đưa tay lên sờ soạng, không có gì cả.
Tề Trừng học một chiêu này từ ông xã nhà mình, cậu nói: "Quả nhiên chị nhớ thương Tiểu Lộ mà."
"Cậu ấy thật sự rất đẹp trai." Chuyên gia trang điểm cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà trong mắt cô cũng chỉ có thưởng thức, không có dục vọng khác: "Suy nghĩ một chút xem, có thể làm đó."
Tề Trừng: "Em phải hỏi Tiểu Lộ một chút mới được, cậu ấy không cần mấy cái mánh lới này cũng được rồi, hơn nữa chúng em không chỉ chụp Hán phục đâu, còn có lolita, cosplay các thứ nữa..."
Hai mắt chuyên gia trang điểm lập tức sáng lên, chân đạp một hố, ít nhiều gì cô cũng sẽ dính chút gì đó khác, vòng xã giao của cô rộng khắp, hiểu biết cũng nhiều: "Lộ Dương làm coser cũng tốt lắm, còn mấy bộ trang phục Lolita Ga..."
"Lolita Gay Dress?" Tề Trừng Trừng khoa trương, hai mắt mở tròn tròn, nghĩ một hồi lại tiếc nuối nói: "Tiểu Lộ nhà em thẳng lắm, chắc là không chịu mặc đâu."
Chuyên gia trang điểm vội vã phổ cập kiến thức, không phải chỉ có người đồng tính mới mặc cái này, mọi người gọi loại quần áo này là Lolita Gay Dress như một kiểu trêu chọc mà thôi.
Nhưng cô lại sợ nếu mình vừa nói như thế thì có khi sau đó không còn phúc lợi nữa mất...
Cô đã tia Weibo của Lộ Dương rồi đó!
Lúc này, Tề Trừng vẫn rất có ý thức của một người anh lớn, thay Tiểu Lộ giữ vững phẩm cách, không "lộ da thịt" gì hết, nhưng mà cậu lại thật sự không nghĩ tới, thật ra người bạn làm thuê của mình đã nghĩ rằng mặc đồ nữ thì có làm sao đâu rồi.
Lộ Dương, là một người làm thuê xuất sắc nhất quả đất.
Một ngày kết thúc đã gần đến mười giờ tối, Tề Trừng đưa cho chuyên gia trang điểm và anh nhiếp ảnh kia thêm hai bao lì xì nhỏ, rồi sư phụ Lý đưa hai người về lại thành phố.
Mấy bức ảnh kia vẫn phải chỉnh sửa lại nữa.
Bận bịu cả một ngày, Lộ Dương tắm rửa xong là trực tiếp ngã xuống giường, đến tay cũng chẳng buồn nhấc lên.
Tề Trừng Trừng thì đỡ hơn một chút, cậu kiên trì tới khi ông xã ngâm chân xoa bóp cho mình xong rồi mới tự mình đi lên giường, vừa đặt lưng xuống là hai mắt díp lại ngay, ngoài miệng thì muốn chúc ông xã ngủ ngon, thế nhưng kết quả lại chỉ phát ra vài âm không rõ.
Ư ư, hừ hừ.
Bạch Tông Ân ngồi ở bên giường nhìn thiếu niên ngủ say.
Qua một hồi lâu, anh nhét chăn kỹ lại cho cậu rồi di chuyển đến phòng sách, bên trong phòng sách có lắp ráp hai thanh xà có tay vịn.
Dạo gần đây Bạch Tông Ân đều chờ đến khi thiếu niên ngủ say là sẽ đến đây thử một chút.
Hai tay anh chống đỡ tay vịn của xe lăn, nhưng hết lần này đến lần khác đều ngã ngồi trở lại.
Cuối cùng anh "đứng lên", tất cả đều dựa vào sức mạnh của hai cánh tay, bám lấy hai thanh vịn.
Nhanh chút nữa, nhanh thêm một chút nữa.
Trên trán Bạch Tông Ân đổ đầy mồ hôi, mũi chân run rẩy chạm đến mặt đất.
...!(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên app W.A.TT.PA.D và W.ATT.P.AD.COM tại cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp, kể cả W.AT.T.PAD.VN, làm ơn đọc truyện đúng nơi đúng chỗ giùm, chincamon!!!)
Nửa đêm cậu lại bị chuột rút.
Tề Trừng mới vừa đạp đạp cái chân là tay của ông xã lập tức sờ tới, cậu mơ mơ màng màng trở mình.
Mặc dù có chiếu cỏ trải ra nhưng tối ngủ Tề Trừng vẫn rất hay ra mồ hôi, chẳng qua là không còn nghiêm trọng như trước.
"Ông xã..."
"Anh