"Weibo của Tiểu Lộ tăng lên ba mươi ngàn fan rồi."
Trước khi đi ngủ, Tề Trừng lại nói chuyện một lúc với ông xã, một mặt vinh quang vô cùng, nom rất vui vẻ.
Cậu dựa vào trong lồng ngực ông xã, cách cái bụng mà nhỏ giọng nói: "Hôm nay thật là vui, chúng ta được đi ra ngoài chơi, người xấu cũng nhận phải trừng phạt, mọi người đều biết Lộ Dương vô tội nữa..."
Bạch Tông Ân xoa xoa bụng cho thiếu niên, vẻ mặt dịu dàng hôn nhẹ lên trán thiếu niên rõ là đang buồn ngủ mà miệng nhỏ vẫn đang nói không ngừng kia, anh nói: "Lộ Dương được nghỉ hè hai tháng, ở Ma Đô còn có rất nhiều triển lãm thời trang, tụi em có thể đi chơi rồi chụp hình."
Tề Trừng lập tức không còn buồn ngủ nữa.
"Có thật không? Có thể sao ông xã?"
Bạch Tông Ân gật đầu: "Có thể.
Không phải em nói rằng muốn cho Lộ Dương nổi tiếng sao?"
Hôm nay ra ngoài chơi hết một ngày, thiếu niên cũng không than mệt mỏi lấy một câu, trông thấy cái gì cũng vui vẻ vô cùng.
Bạch Tông Ân thích ngắm dáng vẻ tinh thần sáng láng này của cậu, lại hôn nhẹ lên môi thiếu niên đang cười rộ lên, nói: "Chỉ cần em không mệt mỏi quá sức là được rồi, thoải mái một chút."
"Em biết rồi." Tề Trừng rất vui vẻ.
Trước khi đi ngủ, Tề Trừng còn bận suy nghĩ chuyện hợp tác giữa mình và người bạn làm công, nhưng bất chợt sau đó, bụng cậu bỗng nhiên động đậy, hai mắt Tề Trừng lập tức sáng ngời: "Ông xã..."
Bạch Tông Ân đặt tay lên bụng thiếu niên, cảm nhận được sự chuyển động bên trong.
"Bé cưng cũng vui vẻ thay Trừng Trừng." Bạch Tông Ân lại hôn nhẹ lên mi tâm của thiếu niên.
Tề Trừng cười đến hai mắt cong cong, đến tận lúc đi ngủ mà trên mặt vẫn còn mang theo ý cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Trừng đã dậy từ sớm, cậu thay áo ngủ rồi cùng ông xã đi xuống lầu ăn sáng.
Lộ Dương cũng đã chạy bộ về, y tắm vội tắm vàng, tóc tai ướt nhẹp cũng không lau khô, tiến đến giúp chú Quyền mang đồ ăn sáng ra.
Hôm qua trên mạng hỗn loạn, cũng ngay ngày hôm qua, Lộ Dương đã lật ngược thế cờ, mặc dù trong phần tin nhắn riêng còn có một số bộ phận người hâm mộ của Dịch Nhiên vào mắng y cọ nhiệt, hoặc là một vài người trên mạng nói y cố ý thổi phồng.
Lộ Dương đều không thèm để ý.
Không có ai là không bị mắng.
Lập trường bất đồng, góc độ bất đồng, hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, tất cả mọi người không có nghĩa vụ phải yêu thích bạn, cho dù bạn có phô bày tất cả chứng cứ ra đi nữa thì chỉ cần là người có tâm tư thì đều sẽ cảm thấy bạn đang vu oan giá họa cho Dịch Nhiên mà thôi.
Nói chung, Lộ Dương không đề cập đến nó nữa.
"Sữa đậu nành hay là sữa bò?" Lộ Dương hỏi ngốc bạch ngọt.
Tề Trừng thích sữa đậu nành, cùng giống với ông xã, nhưng mang thai thì phải uống sữa bò mới tốt, bổ sung canxi cho thân thể.
"Đều lấy cho anh vậy." Lộ Dương cảm thấy vấn đề mình hỏi thật là ngu ngốc, ngốc bạch ngọt có thể uống hết mà.
Tề Trừng vui vẻ nói: "Được được, cám ơn nha."
Như vậy là không phải do dự xem sẽ uống gì nữa rồi! Quả nhiên chọn lựa chỉ tổ phiền phức, chỉ cần "mình chọn tất" là có thể giải quyết hết.
Tề Trừng uống một ngụm sữa đậu nành không đường, ngon quá đi! Lại quay sang uống thêm một ngụm sữa bò ấm áp, quá tuyệt!
Mọi người ăn sáng được một nửa thì Tưởng Chấp mới dậy.
Hắn tự mình vào nhà bếp lấy đồ ăn, kéo ghế ngồi ra, tùy tiện gặm gặm hai ba cái...!Ở phương diện ăn uống này, Tưởng Chấp rất tùy tiện, không được tinh tế gì cho cam.
Có lẽ là vì từ nhỏ hắn đã được ăn tất cả mọi thứ, nên Tưởng Chấp tương đối không kén chọn cho lắm, không hề giống như mấy nam chính tổng tài trong mấy quyển tiểu thuyết mà Tề Trừng đọc, gì mà mắc bệnh sạch sẽ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tàn nhẫn, hay soi mói các thứ...!
Hắn nghĩ lại một hồi, hình như anh Thanh Thời có chút bệnh khiết phích thì phải.
Loại khiết phích này là về tình cảm nhiều hơn.
"Anh, hôm nay em phải đi ra ngoài một chuyến." Tưởng Chấp nhét miếng bánh thịt bò cuối cùng vào miệng rồi nói.
Bạch Tông Ân cũng không có hỏi hắn đi đâu, chỉ gật đầu một cái.
Ngược lại là Tưởng Chấp lại bất đắc dĩ nói: "Mẹ em biết em đến Ma Đô, ông anh họ nhà cậu em có công ty ở đây, nghe nói kinh doanh rất được, mẹ bảo em đi học hỏi một chút."
Tưởng Chấp một mặt không muốn đi một chút nào, hắn tình nguyện ở nhà chơi xe đua Kart với Tiểu Chính Thái ở sân sau còn hơn.
"Uống ít rượu một chút."
"Vâng."
Tưởng Chấp tự mình lái xe đi ra ngoài.
Tề Trừng lôi kéo Lộ Dương ra sân sau tản bộ, trông hưng phấn vô cùng.
Bạch Tông Ân thấy bạn nhỏ nhà mình đang vừa sốt ruột lại hưng phấn là lập tức biết rõ hai người họ định tán gẫu "sự nghiệp to lớn" gì, liền nhường lại không gian.
Hơn tám giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn rất dịu nhẹ, từng hàng cây liễu ở sân sau rũ cành xuống, gió thổi qua là nhẹ nhàng đung đưa.
"Anh hỏi em một chuyện, em phải cẩn thận trả lời anh, câu trả lời không được liên quan đến anh, hay vì muốn anh vui vẻ mà nói dối đâu đó." Tề Trừng rất nghiêm túc nói.
Lộ Dương một tay đút túi, liếc nhìn ngốc bạch ngọt, ừm một tiếng.
Nghe ừm đến qua loa không thể tả.
Mà Tề Trừng lại tin thật, cậu cố nhịn lại hưng phấn trong mình, nói: "Hôm qua canh có nói muốn gầy dựng sự nghiệp cùng với em, muốn để em thật nổi tiếng, trở thành anh trai kim chủ của em, anh thật sự nghiêm túc đó, cũng không hề cảm thấy ngại dùng tiền.
Nhưng mà đây chỉ là mong muốn của mình anh thôi, anh muốn hỏi xem em nghĩ như thế nào."
"Em thật sự muốn làm người mẫu cho các cửa hàng Hán phục sao? Hay là muốn nổi tiếng? Hay em còn có hứng thú khác?"
Cậu không muốn Lộ Dương vì để mình vui, vì nể mặt mũi của mình nên mới đồng ý.
"Mặc dù nói là không thèm tranh sự đời, nhưng ngày hôm qua chúng ta đã tranh giành qua rồi.
Hơn nữa, cuộc đời là của chính mình, đương nhiên là ý nguyện của em mới quan trọng nhất, mặt mũi chẳng là gì cả, đàn ông con trai mà, không sợ!"
Lộ Dương lấy tay ra khỏi túi, nhìn Tề Trừng.
Người này nói thì như một bậc thầy đầy kinh nghiệm vậy, lại còn hãy sống vì chính mình...!Nhưng y lại thật sự nghe hiểu.
Tề Trừng chính là như vậy, nhìn qua thì ngây ngây ngốc ngốc, không có hoài bão dã tâm gì, hệt như một chú cá mắm không biết tiến thủ, nhưng đối với người nhà và bạn bè là cậu đều dốc hết tình cảm ra để đối đãi, là toàn bộ tình cảm chân thành.
Từ trước tới nay chưa từng có ai quan tâm đến y như vậy, cũng không ai hỏi han y, suy nghĩ của y là gì, y muốn làm cái gì.
Chứ không phải như thầy giáo nói với y lúc chia ban năm cấp ba, ông ấy bảo rằng tình huống trong nhà y không được tốt, nên chọn khoa học tự nhiên để có việc làm.
Lộ Dương biết thầy giáo nói vậy cũng là vì tốt cho mình.
Y không có ai đứng sau làm chỗ dựa cả.
Mà thời khắc này, Tề Trừng đi từng bước dưới ánh mặt trời, nói liên miên lảm nhảm về triết lý sống các thứ, hầu kết Lộ Dương chuyển động, y biết giờ mình đã có chỗ dựa...!Thiếu niên mười tám tuổi có chút chật vật nghiêng đầu đi, viền mắt hơi ửng hồng.
Được một lát thì tâm tình mới tốt lên, y nói: "Thật ra ban đầu em chỉ muốn kiếm tiền, việc này kiếm tiền nhanh, đều là dựa vào mặt kiếm cơm nên cũng tiết kiệm chút thời gian."
Mỗi ngày y đều phải vừa đi làm thêm, vừa phải chú ý học tập, có lúc leo tường ra ngoài còn bị tóm lấy phê bình.
Mà công việc quay chụp này chỉ cần cuối tuần làm là được rồi, tuy rằng ông chủ yêu cầu rất nhiều, dằn vặt tới lui, nhưng mà vẫn tốt hơn phải ở trong bar bán rượu, phát tờ rơi trong gió rét nhiều lắm.
"Vậy là em không phải rất thích nghề này rồi, anh còn tưởng em muốn trở thành ngôi sao chứ." Tề Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm: "Anh thậm chí đã suy tính xong xuôi rồi, em muốn làm ngôi sao, anh có bạn bè quen biết trong giới, khi đó anh sẽ có thể đầu tư."
Nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là anh trai kim chủ mà! Cổ phần vẫn có chia hoa hồng.
Lộ Dương: "Em không biết hát hay nhảy, chỉ biết trưng cái mặt thối này ra, anh cảm thấy em có thể diễn được cái gì?"
"Đúng nhỉ."
Tề Trừng nghe vậy liền ha ha chế nhạo: "Nếu lỡ như bị NG thì em có thể mắng đạo diễn luôn." Cậu nhớ tới mấy lần Lộ Dương chửi tục thì lập tức không nói nữa: "Cục cưng đang ở đây, em không thể nói tục được."
Lộ Dương bật cười, cũng không hề cảm thấy không vui khi bị chế nhạo như vậy, dù sao thì tính của y vốn đã như thế.
Nhưng y lại nghĩ đến những người qua đường hôm qua đã mắng y, cái người tên là Dịch Nhiên kia làm được thì tại sao y lại không? Lộ Dương cau mày nói: "Chụp ảnh nửa mặt, có thể nổi tiếng trên mạng để kiếm tiền, vậy là được rồi."
"Đúng đúng, này chỉ là cái nghề phụ của em thôi, sau này em còn phải lên đại học nữa." Tề Trừng cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nếu cậu cho Tiểu Lộ tiền thì y nhất định sẽ không muốn, thế nhưng nếu như Tiểu Lộ có thể nổi tiếng thì sau này đến kì nghỉ hè hay nghỉ đông là đều có thể đi quay chụp vào cuối tuần, học phí đại học cũng không thành vấn đề nữa.
"Vậy cũng tốt."
Tề Trừng nói là làm: "Anh có tiền, em đi làm, vậy chúng ta chia ba bảy, em bảy, anh ba, thế có được không?" Cậu cẩn thận thăm dò, chỉ sợ tên nhóc Lộ Dương này không muốn mà thôi.
Lộ Dương liếc mắt nhìn ngốc bạch ngọt, cũng chỉ có người này mới chịu thay hết cách này đến cách khác để giúp y, lại còn lo sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của y nữa chứ...
Lộ Dương nghĩ nghĩ, đồng ý nói "được" một tiếng.
Đúng như dự đoán, ngốc bạch ngọt thở phào nhẹ nhõm cười rất vui vẻ.
Trong lòng y cũng ấm áp, tựa như mặt trời đang treo trên cao kia vậy, càng ngày càng nóng.
Thế nên bậc thầy triết lý Tề Trừng Trừng không chịu được nữa, thân thể cậu vốn đã rất nóng rồi, vì sợ nóng nên nhanh chóng lôi kéo đối tác mới bắt được của mình vào nhà.
Dì Trịnh vừa rửa trái cây xong mang đến, Tề Trừng không thể ăn đồ lạnh, thế nên trái cây vẫn được để ở nhiệt độ thường.
"Nếu em thấy nóng thì có thể ăn lạnh một chút đó." Tề Trừng tha thiết mong chờ nói với Lộ Dương.
Lộ Dương: "Em không nóng."
Tề Trừng tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cậu muốn sờ sờ cái bát lạnh băng mà.
Cún con đáng thương.
jpg
Tề Trừng có tiền nhưng lại không biết nên làm thế nào, cậu chỉ biết cơ bản là muốn quay chụp thì trước tiên phải có thợ chụp ảnh và thiết bị máy móc các thứ mà thôi, nếu như muốn nổi tiếng thì cũng không nhất thiết phải làm người mẫu Hán phục, có thể làm COSER chẳng hạn, lần trước ở triển lãm còn có người mẫu lolita giống trên truyện tranh nữa.
"Em có mặc được đồ nữ không?" Tề Trừng nhanh miệng hỏi.
Lộ Dương nắm tay lại, nhìn sang.
Tề Trừng lại yên lặng dời đầu đi: "Anh chỉ nói một chút thôi, anh có thể thành chị gái được, nên anh nghĩ em cũng có thể."
Lại còn tự lăng xê chính mình nữa chứ.
Lộ Dương vốn dĩ rất để ý, nhưng vừa nghe ngốc bạch ngọt nói như thế thì lại cảm thấy hình như cũng không sao cả.
Y không ăn trộm không ăn cướp thì sao phải sợ, cái "nguyên tắc" này hình như cũng không quan trọng đến thế.
Đúng vậy, mặc đồ nữ cũng không phải là chuyện xấu gì...!
"Vậy coi như là được ha, nhưng mà chúng ta vẫn còn chưa được thành thục lắm, trước mắt phải xem em hợp với phong cách như thế nào đã." Tề Trừng rất nhanh đã đổi giọng.
Cậu là một trạch nam có kinh nghiệm xem hoạt hình lâu năm đó.
Mới vừa tự thuyết phục chính mình - Lộ Dương:...
Thôi coi như xong đi.
Đến chín giờ thì bác sĩ Lâm tới.
Tề Trừng lập tức dẹp một lòng sự nghiệp sang một bên, ông xã là quan trọng nhất.
Cậu đi đến ở cạnh ông xã xem anh được bác sĩ châm cứu, tâm trạng rất hứng khởi.
Bác sĩ Lâm liếc mắt nhìn sang, Tề Trừng thấy vậy thì muốn ưỡn ngực kiêu ngạo nói, nhưng kết quả lại ưỡn được mỗi cái bụng to, mà cũng chẳng quan trọng lắm:
"Cháu muốn gầy dựng sự nghiệp đó!"
Bác sĩ Lâm gật đầu, nói: "Tốt lắm, mang thai cũng không phải là không làm được gì, tìm việc cũng rất tốt, đừng có cả ngày đều vây quanh chồng cháu nữa."
"Phải vây quanh nữa chứ ạ." Tề Trừng nhanh chóng nói: "Cháu phải quan tâm đến cả sự nghiệp và gia đình luôn."
Bác sĩ Lâm:...
Nói tới nói lui, trong đầu cũng chỉ toàn tình yêu mà thôi.
Cũng may thằng nhóc nhà họ Bạch cũng là một người không tệ, nếu không tên ngốc này mà rơi vào trong tay người khác thì còn đâu cái dáng vẻ đơn thuần như vậy nữa.
Mọi người đều có phúc phận của mình cả.
Bạch Tông Ân nắm lấy tay của thiếu niên, cám ơn ý tốt của bác sĩ Lâm, anh biết đối phương cũng vì quan tâm Trừng Trừng nên nói thế.
Phần lớn thời gian Tề Trừng đều hóa thân thành cá mắm, lười biếng không muốn động, nhưng chỉ cần có chuyện cậu thích và muốn làm thì sẽ lập tức thoát khỏi cái chứng lười chảy thây này mà vui vẻ hoạt động.
Cậu cũng không đi tìm ông xã nhờ giúp đỡ, vì Tề Trừng biết đây là việc của cậu và Lộ Dương, nếu như mới bắt đầu mà đã đi hỏi ý ông xã tìm kiếm sự hỗ trợ thì cậu chắc chắn Lộ Dương sẽ vô cùng mất tự nhiên cho xem.
Bạch Tông Ân cũng không nhúng tay vào can thiệp, mặc cho thiếu niên muốn làm gì thì làm.
Mà đồ nữ của Tề Trừng lại càng ngày càng nhiều hơn!
Bởi vì cậu phải đi ra ngoài nhiều nên so với bộ dáng đơn giản như trước đây thì bây giờ đã ra dáng hơn khá nhiều rồi.
Tề Trừng vẫn sẽ mang khẩu trang, cậu cũng không đội tóc giả, chỉ là mặc quần áo đơn giản thoải mái, mỗi lần ra ngoài đều có dì Trịnh và tài xế đi cùng.
Đương nhiên là Lộ Dương phải đi theo.
Ma Đô cũng là một thành phố lớn, rất thời thượng, hằng ngày đều có những triển lãm truyện tranh lớn nhỏ, cũng có vài hoạt động tuyên truyền Hán phục, hai người đi đến một vài nơi trong số đó để lấy kinh nghiệm.
Lộ Dương đẹp trai, một vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trông không thích nói chuyện gì cho lắm...!Trước đây y làm được mấy việc như bán rượu hay phát tờ rơi, tất cả cũng là vì có được một khuôn mặt đẹp.
Mọi người đều sẵn sàng chi tiền cho cái đẹp.
Làm quen người mới và giao tiếp qua lại chính là công việc trước đây của Tề Trừng.
Trước kia, Tề Trừng cũng không thích xã giao lắm, bây giờ cậu mới phát hiện không phải vấn đề ở xã giao mà vấn đề nằm ở chỗ người mình nói chuyện là ai.
Trước kia, lãnh đạo công ty, tổ trưởng, cấp trên, đồng nghiệp vẫn thường hay nói uyển chuyển về những lợi ích về quy tắc ngầm trong xã hội với cậu, Tề Trừng dù thế nào đi nữa vẫn luôn chịu thiệt thòi, có khi sau đó cậu còn bị bọn họ sắp xếp cho nhiều việc hơn, bị người ta chế nhạo cười chê...!Nhưng cậu đều không thích đối phó với bọn họ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, đến triển lãm truyện tranh, những người hoạt động trong vòng này đều là những người trẻ tuổi, bọn họ vì yêu thích văn hóa này nên mới gia nhập, trong mắt ai nấy cũng đều sáng rực, vô cùng lễ phép và khách khí nhiệt tình, bạn có hỏi han về chuyện quay chụp, hóa trang đi nữa thì họ đều tình nguyện giải thích.
Đặc biệt là mấy bạn nữ, nhiệt tình vô cùng luôn!
Đương nhiên là cũng sẽ có vài người cáu gắt, thái độ không tốt, hoặc là coi Tề Trừng như kẻ ngốc...!Nhưng mà bây giờ Tề Trừng đã là người có tiền rồi, cậu đáp lại cũng rất thẳng thắn.
Cậu không sợ đâu, vì dù gì cũng có Tiểu Lộ ở đây nữa mà.
Mỗi một ngày đi chơi trở về là hai mắt Tề Trừng đều sáng lấp lánh, trên bàn cơm vẫn cứ khua tay múa chân kể những chuyện xảy ra trong hôm nay,