Phạn Phạn thì biết cái gì được, Phạn Phạn không biết cái gì cả, Phạn Phạn chỉ là một em bé mà thôi.
Tề Trừng nhớ tới đồ chơi cậu ghép bị nhóc con hất đổ, lập tức ôm Nga Tử cách xa ba lớn hai bước, ôm con trai dạy dỗ: "Không thể nắm bong bóng đâu, nếu mà nổ là dọa khóc con luôn đó."
Phạn Phạn cười khúc khích, tưởng là ba đang chơi với nhóc, nằm nhoài trên vai ba nhỏ xem ba lớn bơm bóng bay.
Bong bóng chậm rãi to lên.
Hai mắt của Phạn Phạn xèo một cái trợn to, tóc mềm trên đầu cũng lắc lư.
Tề Trừng bị con trai làm cho đáng yêu muốn chết, ôm lấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh ông xã, nói: "Trông Phạn Phạn giật mình đáng yêu quá đi."
Bạch Tông Ân cột bong bóng lại, giọng điệu ôn hòa: "Phạn Phạn sờ nào."
"Là bong bóng đó." Tề Trừng bổ sung.
Phạn Phạn sờ một cái, nhóc thích cái cảm giác này, thế là lại vỗ vỗ thêm hai lần.
Tề Trừng thì sợ bóng bay bị vỗ cho nổ, Bạch Tông Ân trái lại rất thản nhiên: "Chất lượng bóng bay tốt, sẽ không dễ nổ...!Cho dù có nổ thì cũng cho con biết sợ."
"Ông xã ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nếu như nó thật sự nổ, dọa Phạn Phạn khóc thì anh cũng đau lòng con thôi mà." Tề Trừng chắc nịch nói.
Bạch Tông Ân không phủ nhận.
Phạn Phạn vỗ bóng bay hai lần, cười khúc khích, còn muốn ôm lấy mà liếm.
Bé con được một trăm ngày, nói gì cũng không hiểu, nhưng lại tò mò với mọi thứ, cứ dùng đầu lưỡi liếm liếm để cảm thụ.
Trước đây, nhóc vẫn luôn gặm tay, ngoài trừ dùng núm vú cao su ra, có một lần Tề Trừng dùng chanh bôi lên đầu ngóc tay của nhóc.
Phạn Phạn gặm một chút, bẹp bẹp miệng, sau đó cả khuôn mặt nhíu lại, nhưng lạ là nhóc lại không khóc mà còn tiếp tục liếm đầu ngón tay, cái vị là lạ khiến mặt nhỏ nhăn tít lại, nhưng vẫn không khóc là không khóc.
Dì Tô nói gan của Phạn Phạn lớn hơn mấy đứa nhỏ bằng tuổi nhiều, lòng hiếu kỳ cũng lớn, lại còn không thích khóc.
Tối đó, hơn mười giờ Lộ Dương mới đến, y vừa vào cửa thì đã thấy Tề Trừng đầu tiên.
Tề Trừng đang ăn bữa khuya, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng xe đi vào là biết ngay sư phụ Lý đón Lộ Dương về rồi.
"Trên đường đi có thuận lợi hay không? Mau lại đây đi, chú Quyền có nấu mì chua cay đó, thừa dịp Phạn Phạn đang ngủ, người lớn tụi mình nhanh nhanh ăn."
"Cũng ổn.
Phạn Phạn cũng muốn ăn sao?" Lộ Dương không hiểu, Phạn Phạn được một trăm ngày là có thể ăn cơm rồi ư?
Tề Trừng cười ha ha: "Bây giờ thằng bé thấy cái gì cũng tò mò hết á, tụi anh ăn cơm là nhóc con lập tức thò người ra muốn nhìn một chút, còn vụng trộm sờ sờ liếm liếm nữa.
Em đi rửa tay trước đi."
"Tiểu Lộ đến rồi đấy à, đúng lúc quá, chú cho ớt vào cho con nhé, biết con thích ăn cay." Chú Quyền ở trong nhà bếp hỏi vọng ra.
Lộ Dương vâng một tiếng.
Y thoải mái đặt cặp sách xuống rồi đi rửa tay, trên bàn ăn đặt một bát của y, chào hỏi với chú Quyền và Bạch tiên sinh xong xuôi, lúc này mới ngồi xuống ăn.
Cuối tháng mười hai, cũng là lúc mà nhiệt độ Ma Đô giảm xuống.
Tề Trừng hút hút sợi mì, ăn đến hai má hồng hồng, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Ông xã đang ăn mì vằn thắn, Tề Trừng ăn hai gắp thì muốn ăn thử của anh, Bạch Tông Ân liền gắp cho bạn nhỏ "muốn trộm ăn" này.
"Ông xã, em muốn một miếng mì."
"Thêm một miếng vằn thắn."
Chính cậu cũng không biết, dáng vẻ ấy của mình không khác bộ dáng của Phạn Phạn lúc nhìn người lớn ăn cơm là bao, lén lén lút lút muốn nếm thử đồ ăn của mọi người.
Chú Quyền nói: "Tiểu Trừng muốn ăn thì để chú lấy cho con một bát, trong này vẫn còn."
"Không cần đâu ạ, con chỉ muốn nếm thử thôi." Tề Trừng nhanh chóng nói.
Bạch Tông Ân cũng nói: "Chú Quyền không phải vội, buổi tối để em ấy ăn nhiều quá thì sẽ khó tiêu hóa."
"Cũng đúng." Chú Quyền ngẫm lại rồi cũng thôi.
Giống như ông đây, tuổi cao rồi, không thích ăn khuya, húp chút nước mì, canh xương là được rồi, nếu như ăn, trong dạ dày có thức ăn thì ngủ cũng không yên tâm, cứ cảm thấy lo sợ.
Chú Quyền không ăn, nhưng ông thích chăm sóc mấy đứa nhỏ này.
"Tiểu Lộ ăn tối chưa con?"
"Chưa ạ." Lộ Dương ăn ngay nói thật.
Chú Quyền lập tức nói: "Cũng sắp mười một giờ luôn rồi, sao có thể trì hoãn lâu như vậy chứ, buổi tối không nên ăn nhiều, chú lấy cho con chút thịt bò, ngay mai chúng ta ăn xả láng sau."
"Vâng, cám ơn chú Quyền."
Chú Quyền bưng một đĩa thịt bò hầm thái lát tới, màu sắc đậm nước sốt.
Tề Trừng vừa mới ăn non nửa đĩa xong, ánh mắt cậu dán lên đĩa thịt bò hầm trên bàn, tiếp thị mời chào Tiểu Lộ: "Em ăn thử đi này."
Lộ Dương: "...!Anh có muốn ăn không?"
Nhìn anh giống như đang muốn ăn lắm vậy.
Tề Trừng Trừng lưu luyến thu hồi ánh mắt, nói: "Anh vừa mới ăn rồi, giờ ăn cái này thì không ăn hết mì được...!Anh muốn ăn mì, còn muốn ăn thịt bò.
Ài, tại sao nhân loại chỉ có một cái dạ dày vậy chứ!"
Lộ Dương:...
Chú Quyền vui vẻ cười ha ha.
Cuối cùng thì Tề Trừng vẫn nếm một miếng, mì thì vẫn ăn sạch sẽ.
Cậu có chút no, sau khi trở về phòng thì cùng ông xã tập đi vài vòng, ông xã vịn tay lên xà kép, Tề Trừng Trừng kè kè theo bên cạnh.
"Ông xã, bây giờ thời gian đi của anh càng ngày càng dài rồi."
Bạch Tông Ân dựa vào tay vịn, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên trán, nói: "Trừng Trừng, lại đây."
Tề Trừng bị sự đẹp trai của ông xã làm cho choáng váng.
Ông xã như vậy không giống anh lúc bình thường, nhìn qua có chút cảm giác thiếu niên, quan trọng nhất là anh đang đứng, anh cao hơn cậu...!Ánh mắt cậu ngưỡng mộ, nhào vào trong lòng ông xã, ôm lấy eo anh.
Bạch Tông Ân cúi đầu hôn bạn nhỏ trong lòng.
"Cám ơn Trừng Trừng tối nay đã giúp anh tập luyện."
Tề Trừng Trừng tự hào kiêu ngạo: "Không cần khách khí."
Bỗng cảm nhận được lồng ngực ông xã run run...!Ông xã đang cười sao!? Nhưng mà cậu có nói cái gì mắc cười đâu, Tề Trừng ngẩng đầu, môi được hôn một cái, nghe thấy ông xã nói: "Cám ơn Trừng Trừng đã hỗ trợ anh, lát nữa tắm rửa, để anh giúp Trừng Trừng chà lưng được không?"
Khà khà khà.
Mặt cún Trừng Trừng đỏ bừng bừng.
Điều đó đương nhiên là tốt rồi.
Phòng ngủ chính ở bên này có một cái bồn tắm lớn, Tề Trừng xả nước nóng, để nhiệt độ hơi cao một chút, ném một viên tạo bọt vị cam vào.
Bạch Tông Ân bây giờ đã có thể đỡ đồ vật mà đứng được một lúc rồi.
"Ông xã dìu em dìu em!"
Ánh mắt Bạch Tông Ân nhìn đến da thịt trắng phát sáng, giả vờ giả vịt dựa vào, để lại trên vai người trong ngực một dấu hôn đỏ tươi.
Tề Trừng được hôn, làn da dựng lên như bị nổi da gà.
Dòng điện tê dại xông hẳn lên đầu.
"Ngoan, tắm đi, nước sẽ nguội mất." Bạch Tông Ân ôm lấy eo thiếu niên, chạm tay đến da thịt nhẵn nhụi ấm áp, trong lòng anh cũng khẽ động, nhưng mà ngày mai là tiệc trăm ngày của Phạn Phạn, thiếu niên còn phải bận rộn, thế là Bạch Tông Ân lập tức đè ý nghĩ trong lòng xuống.
Nếu không thì thiếu niên của anh sẽ rất mệt nhọc.
Tề Trừng Trừng canh me như hổ rình mồi, quay đầu nhìn ông xã.
"Em không sợ mệt!"
"Em cực kỳ lợi hại!"
Có thể nói là bảo bối của ông xã đó.
Bạch Tông Ân ôm thiếu niên, nước bồn tắm khẽ động, tay sờ đến, anh nói: "Đúng là không mệt thật, rất có tinh thần."
Tề Trừng đỏ mặt, bị nắm ngay chỗ yếu.
"Để anh hầu hạ Tề tiên sinh được không? Sức lực thế nào?"
Mặt cún đỏ bừng bừng - Tề tiên sinh: "Mạnh...!mạnh thêm chút nữa."
"Thì ra Tề tiên sinh thích lực mạnh à."
Thân thể