Tuổi của Tiểu Chính Thái còn nhỏ, không cảm nhận được bụng dạ hiểm ác của mấy anh trai người lớn kia, cậu nhóc vẫn cứ vô cùng vui vẻ chia sẻ cuộc sống ở tiểu học cho mọi người.
"Em thi được một trăm điểm đó, còn được cả hoa hồng nhỏ nữa!"
"Tiếng Anh của em cũng lợi hại cực, chị của em đã dạy em á."
"Em còn đọc thuộc lòng được thơ nữa cơ, được cô giáo khen quá trời."
Tiểu Chính Thái cộp cộp nói xong, nháy mắt, "Anh lộ, anh thì sao?"
Lộ Dương:...
Tưởng Chấp ở một bên cạnh nín cười.
Tề Trừng nghe xong, khen Tiểu Chính Thái thật là lợi hại, xem ra cậu mợ của nhóc con rất tốt, là thật lòng thương yêu Tiểu Chính Thái, cho nên cậu nhóc mới có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh đến thế.
Cậu mợ của Tiểu Chính Thái chỉ có một cô con gái, đó chính là Chu Đồ Đồ, mà hai người cũng không có ý định sinh thêm.
Mợ út là một người phụ nữ có công việc ổn định, nên bình thường vẫn phải đi làm, Chu Đồ Đồ ở nhà một mình có đôi khi sẽ thấy buồn chán.
Sau khi Tiểu Chính Thái được đón qua đó, Chu Đồ Đồ vừa ghét bỏ cậu nhóc không phải là một em gái nhỏ, vừa lôi kéo Tiểu Chính Thái đi chơi.
Có lẽ thời gian đầu còn có ít khách sáo, nhưng mà sinh sống lâu ngày cùng nhau thì dù sao cũng có va chạm, Tiểu Chính Thái có chút chút vui vẻ, nhỏ giọng nói với anh Trừng: "Mợ út giống mẹ của em lắm luôn."
Nhóc phạm sai lầm thì mẹ sẽ mắng và dạy dỗ nhóc.
Mà mợ cũng sẽ nghiêm mặt dạy dỗ nhóc.
Nếu như thật sự không quan tâm, không đối xử thật lòng với Chính Thái thì mọi người chỉ cần ra vẻ bên ngoài một chút là được rồi.
Dù sao thì nhà họ Chu cũng không thiếu tiền, ăn uống, mặc, ở, đi lại, còn có bảo mẫu chăm nom, trường học có giáo viên, ăn cơm thì coi như thêm cái bát với đôi đũa, tùy tiện nuôi dưỡng, ai cũng không trách gì được.
Nhưng cậu mợ của Chính Thái thật sự rất nhọc lòng, dạy con gái như thế nào thì cũng dạy dỗ Tiểu Chính Thái như thế ấy.
Tề Trừng cao hứng thay cho nhóc con.
Mọi người tới ăn tiệc trăm ngày, Tề Trừng nói chuyện với Tiểu Chính Thái một hồi, cậu còn muốn chào hỏi những người khác nữa.
Cậu vừa ngồi vừa ôm Phạn Phạn, cánh tay tê cứng vô cùng.
"Để anh ôm." Bạch Tông Ân nói với thiếu niên.
Tề Trừng lập tức nhét Tán Tài Đồng Tử vào lồng ngực ông xã.
Đi đến trước bàn chính, là gia đình họ Chu và một nhà ông Lâm, chú Quyền cũng ngồi cùng...!Bạch Tông Ân xin chú Quyền giúp đỡ chiêu đãi khách.
Chú Quyền nghe đến sắp xếp này thì hốc mắt ướt đẫm.
Chủ bàn chính chiêu đãi, Tông Ân tôn trọng và coi ông như trưởng bối.
Từ khi Bạch Tông Ân mười lăm tuổi, sau khi ông ngoại qua đời, chú Quyền đến chăm sóc anh.
Người thân bên cạnh nhà họ Bạch liên mồm nói, "Ông là người ngoài.", "Nhúng tay vào làm cái gì?", "Cũng chỉ là người giúp việc thấp kém mà thôi.", "Không có quan hệ mà làm vậy thì chắc muốn chiếm tiền nhà họ Bạch rồi.".
Chú Quyền cũng không cho Bạch Tông Ân gặp những thân thích này.
Đứa nhỏ vừa mới đau đớn mất đi người thân, người thân đối xử tốt nhất với anh cũng đi mất, chú Quyền đau lòng thương xót Bạch Tông Ân mới mười lăm tuổi, mặc cho người ngoài chửi bới, mắng mỏ, phỏng đoán với ông, ông cũng đều không lui bước, một mực chắn trước người Bạch Tông Ân, ngăn cản đám thân thích sài lang hổ báo kia.
Từ đó về sau, bên ngoài nhà họ Bạch, các hào môn thế gia khắp Danh Thành này, ai cũng cho rằng chú Quyền là quản gia, là bảo mẫu của nhà họ Bạch.
Chú Quyền đã sống nửa đời người rồi, không thèm để ý người ngoài nghĩ về ông thế nào, chỉ cần biết Tông Ân không nghĩ như thế là được.
Trước kia Tông Ân không thích nói chuyện, tâm tình cũng sâu kín, một năm nay có Tiểu Trừng, mỗi lần có chuyện như vậy là chú Quyền đều rất cảm động, thằng bé đúng là đứa nhỏ ngoan, ông không nhìn lầm.
Lúc giới thiệu trên bàn ăn.
Chú Quyền cười ha ha nói: "Tôi cũng họ Chu, quen biết với ông ngoại của Tông Ân."
"Vậy là người trong dòng họ luôn rồi đó chú Chu." Cậu của Tiểu Chính Thái hoạt bát nói đùa.
Bên này phần lớn đều là những người cao tuổi, ngồi một lúc là lập tức hàn huyên đủ thứ chuyện.
Ông Chu đã về hưu mười mấy năm rồi, trên bàn cơm cũng không thích nói đến mấy chuyện chính sự quốc gia, mọi người đều tán gẫu về chuyện hằng ngày.
Ông Lâm nói về mấy thứ đồ bổ, chú Quyền cũng có thể đáp đôi câu, một hồi lại nói đến chuyện dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
Hôm nay là sân nhà của Phạn Phạn.
"Phạn Phạn nhà ta mọc răng rồi, hôm nay mới phát hiện đấy." Chú Quyền nói.
"Bây giờ mới được một trăm ngày, đứa nhỏ này rắn chắc lắm."
Đang nói thì mọi người thấy chồng chồng hai người ôm đứa nhỏ tới.
Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn, trong ngực là nhân vật chính bé nhỏ ngày hôm nay, nhóc con mặc một thân đỏ đỏ hồng hồng, gặp người là lập tức lộ ra nửa cái hạt gạo trong miệng, hai mắt to tròn đen láy, sáng lấp lánh, da dẻ thì trắng bóc, tóc vừa nhiều vừa đen, ai nhìn cũng phải khen một câu bé xinh.
Tề Trừng không còn e sợ như trước kia nữa, những vị khách hôm nay được mời tới đều là những người mà cậu thật lòng muốn cám ơn, thế nên cho dù tính cách cậu có không được "khéo đưa đẩy" đi nữa thì cậu vẫn rất chu đáo với mọi người, luôn nở nụ cười, lời nói đơn giản nhưng nghe ra được chân thành.
"Cám ơn các chú, các bác, các ông đã đến tham dự tiệc trăm ngày của Phạn Phạn."
Tề Trừng chào hỏi từng người, dùng nước trái cây với sữa bò mà kính mọi người.
Các trưởng bối chúc phúc, cậu mợ cũng khen ngợi không ít, lớn tuổi như ông Chu với ông Lâm thì dứt khoát tặng quà gặp mặt luôn.
Ông Lâm nhét bao lì xì cho Phạn Phạn, còn cho nhóc một cái khóa bình an điêu khắc bằng noãn ngọc, cái khóa nhỏ xinh xắn lung linh bằng cỡ một đồng tiền xu, góc cạnh mượt mà, chạm tay vào cũng không thấy lạnh, chất lượng cũng tốt, óng ánh long lanh, chủ yếu là điêu khắc rất đẹp.
Rất tinh tế.
Ông Chu tặng một cái bàn tính nhỏ bằng vàng, chúc cho đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Cậu mợ nhà Tiểu Chính Thái thì tặng một đôi vòng tay.
...
Bàn chính đã tặng quà xong, đi đến bàn thứ hai, Tề Trừng nhìn Nga Tử trong ngực ông xã, cảm thán, Tán Tài Đồng Tử cái gì chứ, rõ ràng là chậu báu nhỏ thì có!
"Nên cho Phạn Phạn một cái túi bé, vậy là sẽ chứa đủ luôn." Tề Trừng nói.
Bạch Tông Ân: "Nhóc tham của."
Phạn Phạn ngồi trong lòng ba lớn a một tiếng, vung vung nắm đấm nhỏ, mắt to nhìn, ba đang nói đến con sao?
Tề Trừng cười vui vẻ: "Ông xã, em không phải nhóc tham của đâu, Nga Tử đã tự mình thừa nhận rồi kìa, Phạn Phạn của chúng ta là nhóc tham của."
"A ~" Phạn Phạn bi bô.
Ba bàn thì nhiều quá, hai bàn là vừa vặn.
Qua bên bàn của Lộ Dương, Tưởng Chấp, Úc Thanh Thời, dì Tô, dì Trịnh với sư phụ Lý, hai người lại thu thêm một đợt quà nữa.
Tề Trừng đã nói trước là không cần nhiều quà, nhất là dì Tô, bà vốn dĩ tới nhà họ để chăm sóc Phạn Phạn, vậy mà còn để cho bà phải tốn kém nữa thì không hay.
Nhưng mà mọi người vẫn tặng, không nhiều lắm, nhét vào bên trong bao lì xì một trăm, cho Phạn Phạn một khởi đầu may mắn.
Đến lượt Lộ Dương và Tưởng Chấp.
Lộ Dương cho Phạn Phạn một con bò vàng, không lớn lắm, nhưng bên trong không hề rỗng, nặng trình trịch luôn.
Tạo hình của con bò này rất đáng yêu, trên hai cái sừng còn khắc hai chữ Phạn Phạn.
Tề Trừng cười cười, song lại trách" "Em mua cái này cho thằng bé làm gì chứ, phí tiền."
"Cũng tàm tạm." Lộ Dương nói.
Hồi nghỉ hè, y kiếm lời được kha khá nên cũng đủ.
Đến lượt Tưởng Chấp, hắn lấy ra một cái chìa khóa xe.
Tề Trừng:!!!
Lộ Dương liếc mắt nhìn, yên lặng phát thề trong lòng bản thân phải kiếm tiền nhiều hơn nữa!
"Tiểu Chấp, xe của cậu sao?" Tề Trừng nhíu mày, cảm thấy món quà này quá lớn.
Bạch Tông Ân biết rõ đứa em trai này đang giỡn, hắn sẽ không tặng quà như thế.
Quả nhiên Tưởng Chấp cười ha ha, nói: "Không có, tôi đùa đó, nhưng mà chìa khóa là thật, đặt trước cho Phạn Phạn một cái xe đạp, phải mở khóa mới chạy được, cái này thật sự là chìa khóa xe đấy."
Tề Trừng lần đầu tiên biết xe đạp mà cũng cần chìa khóa.
"Xe điện sao?"
"Đạp bằng chân." Tưởng Chấp nói.
Tề Trừng:...!Đưa mắt nhìn hai chân béo ục của Nga Tử, được, mười phần mã lực luôn!
Mọi người ăn uống tâm sự, ở đây còn có quầy đồ ngọt, Chu Đồ Đồ rất thích cái này, cô nhóc cầm sợi ruy băng màu đỏ trong tay, lén lút cột lên cổ tay của Phạn Phạn, Phạn Phạn thích cái này lắm, nhóc vung vung cánh tay, sợi dây bay bay trên không trung, Phạn Phạn vui vẻ bi bô hai tiếng.
Phạn Phạn dùng tay buộc dải ruy băng đỏ ôm chặt cái bàn tính vàng không buông...!chính là cái mà ông Chu tặng.
"Quả nhiên là nhóc tham của." Người lớn cười ha ha.
Khuôn mặt nghiêm túc của ông Lão cũng mang theo vài phần ý cười, ông nói: "Đúng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi."
Phạn Phạn ôm bàn tính gật đầu, giống như nhóc hiểu được lời ông nói vậy.
Ông Chu cảm thấy thú vị, người cao tuổi lúc nào cũng có kiên nhẫn với mấy đứa nhỏ, ông nói với Phạn Phạn: "Nhóc tham của, tên thật của cháu là gì?"
Nhóc tham của đương nhiên sẽ không trả lời.
Tề Trừng thân làm ba mà giờ mới nhớ ra Nga Tử của mình vẫn chưa có tên chính, vẫn luôn gọi Phạn Phạn là Phạn Phạn, cậu lập tức quay đầu nhìn ông xã.
"Vẫn chưa đặt tên, nhưng họ thì theo họ Tề của ba." Bạch Tông Ân nói.
!!!
Tề Trừng sững sờ.
Cậu không biết luôn đó.
Bạch Tông Ân nắm lấy tay của thiếu niên, Tề Trừng lập tức thu hồi biểu tình giật mình, có gì thì về nhà rồi nói, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì.
Ông Chu nhìn đôi chồng chồng trẻ tuổi, gật đầu không nói nhiều.
Phản ứng vừa rồi của Tề Trừng, tất cả mọi người đều thu vào trong mắt, trong lòng mợ của Tiểu Chính Thái cảm thấy vị Bạch tiên sinh này cũng không tệ.
Lộ Dương không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngốc bạch ngọt mang thai phải chịu nhiều khổ sở như vậy, Phạn Phạn cùng họ với ngốc bạch ngọt thì có gì kinh ngạc đâu, y cảm thấy đây là điều đương nhiên.
Mọi người chụp rất nhiều ảnh, mãi cho đến khi Phạn Phạn buồn ngủ rồi, tiệc mới tàn.
Tề Trừng cùng với ông xã đưa khách ra ngoài, còn Phạn Phạn thì ngủ thiếp đi đang được dì Tô ôm, dì Trịnh và chú Quyền ngắm nhóc.
"Sau này liên lạc nhé."
"Bao giờ mọi người trở về?" Ông Chu hỏi.
Tề Trừng cũng không xác định được, Phạn Phạn vẫn còn quá nhỏ, nhưng cậu nhớ nhà quá, thế là lại đưa mắt nhìn ông xã.
"Qua Tết nguyên đán, chúng cháu sẽ về nhà ăn tết." Bạch Tông Ân nói.
Ông Chu còn chưa kịp nói gì thì cậu của Tiểu Chính Thái đứng bên cạnh lập tức lên tiếng: "Vừa hay cuối năm ba tôi cũng về nhà đó, à, hai người ở Danh Thành đúng không, khi nào có thời gian thì đến thủ đô chơi."
"Ừ." Ông Chu gật gật đầu.
Sau khi tiễn mọi người đi, đoàn người trở về nhà.
Dì Tô cởi áo khoác cho Phạn Phạn, dùng khăn lông lau mặt cho nhóc.
Ở bên ngoài được mọi người ôm ôm sờ sờ, về nhà thì phải vệ sinh sạch sẽ, nhất là khi Phạn Phạn cực kỳ thích gặm tay.
Tề Trừng chuẩn bị một cái album ảnh lớn, ngồi viết thời gian vào từng bức, Lộ Dương ở bên cạnh nhét vào trong album.
Tưởng Chấp khiêng một cái xe đạp vào nhà, Tề Trừng lập tức buông cây bút trong tay xuống.
Đúng là xe đạp thật, lại còn vô cùng chói mắt nữa chứ.
Xe đạp màu đen vàng, thoạt nhìn rất phong cách, nhưng phong cách gì đi nữa thì vẫn chỉ là một chiếc xe ba bánh cho trẻ em...!
"Thật sự có lỗ khóa này." Tề Trừng nhìn mà kinh ngạc.
Tưởng Chấp: "Đó là đương nhiên.
Có chìa khóa thì mới chạy được, bây giờ Phạn Phạn chơi xe ba bánh trước, chờ sau này thằng bé lớn hơn một chút rồi, tôi sẽ mua xe máy cho nó."
Tề Trừng:...
Buổi tối, mọi người ăn chút cháo nóng, cả nhà cùng chơi với Phạn Phạn.
Cái tên Husky Tưởng Chấp này còn muốn ôm Phạn Phạn nâng lên cao, chiều cao của hắn cũng không phải là cao bình thường, lúc ôm Phạn Phạn bay tầm thấp, Phạn Phạn cười đến là khanh khách, thế là lá gan Tưởng Chấp lớn lên, vừa thấy anh trai anh dâu không có mặt là lập tức ôm Phạn Phạn lên thật cao.
Phạn Phạn không cười nữa.
Lộ Dương vẫn luôn nhìn hai người họ chằm chằm, y cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng không kịp mở miệng ngăn cản.
Husky cũng sợ hãi vô cùng, Phạn Phạn bị dọa rồi sao? Hắn vội vàng hạ thấp nhóc con xuống, hai người vừa nhìn thì đã thấy Phạn Phạn đang mở to hai mắt sáng bóng của mình, không có chút gì gọi là sợ hãi cả.
Có lẽ là vừa mới được nâng lên cao nên có chút ngốc, chứ không có sợ.
"Ha ha ha Phạn Phạn giỏi lắm, không hổ là cháu trai của chú." Tưởng Chấp cảm thấy gan của Phạn Phạn lớn giống mình, thích những loại vận động mang tính kích thích, có thể bồi dưỡng.
Lộ Dương: "Tôi cũng cảm thấy Phạn Phạn có hơi giống mình."
Là một nhóc tham của.
Tề Trừng nhìn Husky và Tiểu Lộ thông đồng với nhau, Phạn Phạn nhà cậu là em bé máy bay, vung tay đạp chân giục chú Husky cho mình bay thêm lần nữa, cậu cảm thấy chỉ cần không sao là tốt rồi.
Quay đầu nhìn ông xã: "Phạn Phạn theo họ em thật sao?"
Không phải Tề Trừng nghi ngờ ông xã, cậu biết ông xã nói chuyện chưa bao giờ gạt mình, cũng không phải nói chỉ mang ý khách sáo gì.
Với lại cậu cảm thấy cái họ này của mình không có gì tốt để truyền lại cả...!
Trước đây là một đứa mồ côi, bây giờ thì nhà họ Tề có Tề Hạo, rồi đứa con riêng Tề Thiên.
Trái lại họ Bạch nghe tương đối tốt, đôi khi Tề Trừng Trừng còn đùa giỡn nói Phạn Phạn là một bát cơm trắng nữa (bạch phạn).
Thú vị lắm luôn.
"Phạn Phạn giống em, nên theo họ em, sau này nếu nó nghịch ngợm gây sự, nghe được tên của thằng bé thì anh cũng sẽ không tức giận." Bạch Tông Ân biết rõ điểm "ngứa" của thiếu niên ở đâu.
Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, vì để cho con trai có một tương lai không chịu đòn, Tề Trừng Trừng lập tức lòng cha dạt dào, gật đầu liên tục, không từ chối nữa: "Theo họ em rất tốt, theo họ em rất tốt."
Baba tốt Tề Trừng Trừng kiêu ngạo.
jpg
...!(LÊN ỨNG DỤNG WA.TT.PAD - cmj_jinju ĐỌC!!! ĐỌC Ở WEB, APP KHÁC LÀ TÔI DỖI LẮM LUN Á!!!!)
Tề Trừng kiểm kê tiền lễ và hóa đơn ngày hôm nay, như dì Tô, sau này bọn họ trở về thì phải cho dì Tô một bao lì xì thật lớn mới được.
Còn có cả dì Trịnh và sư phụ Lý nữa, sau này nếu trong nhà có chuyện vui thì cũng phải thêm lì xì.
Còn cả quà của hai nhà ông Lâm và ông Chu, cậu đều nhớ thật kỹ.
Quà mà mọi người tặng, Tề Trừng đều không thu lại, cậu cảm thấy ngụ ý rất tốt, chẳng hạn như khóa bình an do ông Lâm tặng vậy, cậu dùng dây đỏ luồn qua rồi treo lên giường sơ sinh cho Phạn Phạn.
Phạn Phạn vẫn chưa