Tất cả mọi thứ trong biệt thự bên này đều được niêm phong lại, công ty vệ sinh sẽ đến dọn dẹp định kỳ.
Thế nên cuối cùng Tề Trừng lại cảm thấy đồ đạc cần phải thu dọn quá ít, mặc dù mấy mỹ phẩm dưỡng da ở trong nhà bên kia vẫn có, nhưng đã dùng hết rồi, thế là cậu túm hết lại mang đi.
Còn cả quần áo nữa, ở nhà cũng vẫn còn.
À, cái váy mèo nhỏ kia cũng phải mang đi luôn mới được.
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên nhỏ giọng nghĩ linh tinh, cất đồ vật trong tay vào vali, sau đó còn xoay vòng vòng muốn tìm đuôi mèo, thế là ngón tay anh có chút ngứa, giống như đang nghĩ đến xúc cảm từng chạm vào "đuôi mèo nhỏ" lần trước vậy.
...!Khi nào về sẽ mua cho cậu vài bộ mới.
Hai người bao cả khoang hạng nhất, vì sợ Phạn Phạn lên máy bay thì sẽ khóc quấy, làm ầm ĩ đến người khác.
Lúc đi chỉ có hai người chồng chồng bọn họ, lúc về lại là một nhà ba người.
Kiểm tra an ninh rồi lên máy bay, Phạn Phạn ngồi trong lồng ngực của ba lớn, thấy cái gì cũng tò mò, hai mắt to tròn đen láy nhìn mọi người, không có chút gì gọi là sợ hãi, tinh thần sáng láng, lại còn cười toe toét lộ ra ba cái răng bé tí bằng hạt gạo với cô tiếp viên.
Tề Trừng nhỏ giọng nói với ông xã: "Thằng nhóc này thấy mấy chị gái xinh xinh là vậy á."
Phạn Phạn phì ~ một cái bong bóng nước miếng.
Tề Trừng lấy khăn tay từ trong túi của Nga Tử ra, lau miệng cho nhóc con.
Phạn Phạn ngồi không vững, nhất quyết phải đứng lên, nhưng trên đùi nhóc không có sức đứng, tâm tình muốn ầm ĩ lập tức tăng vọt.
Chờ đến khi khoang cửa máy bay đóng lại, chuẩn bị cất cánh.
"Lại đây để ba ôm nào, ba che tai cho con, ngoan không sợ nha." Tề Trừng vẫy tay với Nga Tử.
Phạn Phạn a a hai tiếng, ý là đang đáp lại ba nhỏ, nhóc dang hai tay giống như một con ngỗng con, nhào một phát vào lồng ngực của ba.
Trong tất cả mọi người trong nhà, kể cả dì Tô lúc trước chăm sóc Phạn Phạn, buổi tối ngủ với Phạn Phạn, nhưng mà Phạn Phạn vẫn thích ba nhỏ nhất, sau đó đến ba lớn, rồi chú Quyền, dì Trịnh.
Mà thằng nhỏ này cũng lớn nhanh thật, cân nặng cũng càng ngày càng tăng, là một bát cơm chắc thịt cực kỳ.
Lúc bình thường ôm, Tề Trừng ôm nhóc một chút là cánh tay đã mỏi nhừ rồi, dứt khoát đẩy vào lòng ông xã, để cho anh ôm.
Những lúc như thế, Phạn Phạn sẽ ầm ĩ vươn hai tay đầy thịt lên, a a hai tiếng, thấy ba nhỏ không định ôm mình nữa thì cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn nhận mệnh được ba lớn ôm.
Mà bây giờ ba nhỏ đang muốn ôm nhóc, Phạn Phạn đương nhiên vui vẻ lắm luôn.
Lộ ba cái răng cho ba xem này!
Tề Trừng thơm lên má đầy thịt của Nga Tử, nói: "Được rồi được rồi, sắp cất cánh rồi đó.
Để ba bịt tai con lại nha." Hai tay cậu đè lên tai của nhóc con.
Phạn Phạn tưởng rằng ba đang chơi với mình, thế là cười khúc khích, cứ khoe ba cái răng ra cho mọi người xem mãi, tay nhỏ tay vẫy vẫy, a a mấy tiếng trẻ con.
Chờ đến khi máy bay vững vàng rồi Tề Trừng mới buông tay ra, Phạn Phạn còn lôi kéo ngón tay của ba đặt lên tai của mình, còn muốn chơi với ba.
"Gan lớn thật đó." Tề Trừng khen Nga Tử một câu, cúi đầu thơm thơm nhóc, chơi đùa với con trai.
Bạn nhỏ nọ chơi rất vui, bây giờ không nói được nên phải cố gắng nghe hiểu ý của người lớn, sau đó tặng lại mấy tiếng a a, có đôi khi còn làm ra một số biểu hiện bất ngờ, chơi đùa đến là vui vẻ.
Bay thẳng từ Ma Đô đến Danh Thành không đến hai tiếng, chuyến đi khá ngắn.
Toàn bộ hành trình, Phạn Phạn không khóc không quấy, cứ ở trong lòng ba nhỏ một chút rồi lại bị nhét vào trong lòng ba lớn, nhưng vì ba lớn và ba nhỏ đều đang ở cạnh nhóc nên Phạn Phạn coi ở đây giống như ở nhà vậy, chơi mệt rồi thì ngã vào lòng ba lớn khò khò.
Tề Trừng lấy chăn đắp cho Nga Tử.
Lúc hạ cánh, Phạn Phạn trợn to hai mắt, trông có vẻ là có hơi sợ hãi.
Tề Trừng nhìn sang vì sợ con khóc, ai mà ngờ Nga Tử lại nhe ba cái răng của mình ra cho cậu xem, cười vui vẻ lắm.
"Tiểu ra quần rồi." Bạch Tông Ân kéo cái mông nhỏ của Phạn Phạn.
Tề Trừng bật cười phụt một tiếng: "Thì ra vừa rồi trợn hai mắt lên là đang đi tiểu đấy à? Em cười chết mất, em còn tưởng là con bị sợ ấy chứ, à không đúng, có khi là bị sợ đến tè ra quần luôn rồi cũng nên."
Đúng là ba nhỏ đáng ghét mà, lại còn ném nồi cho Phạn Phạn.
Phạn Phạn vẫy cái tay bé xíu, bi bô a a, Phạn Phạn còn lâu mới bị dọa sợ tè ra quần.
Tề Trừng cười thì cười, nhưng vẫn lấy tã mới ra rồi ôm lấy Phạn Phạn, để ông xã giúp Nga Tử thay tã.
"Ha ha ha Phạn Phạn thối."
"A a a." Phạn Phạn đáp lại, không phải Phạn Phạn thối, là Phạn Phạn thơm.
Thay xong tã mới, Bạch Tông Ân cuộn lại cái tã cũ kia rồi bỏ vào trong túi, lát nữa xuống máy bay rồi mang đi.
Máy bay dừng lại, bọn họ đi ra ngoài bằng lối VIP, sau đó có xe đến đón.
Tưởng Chấp lái xe một chiếc đến, còn có một chiếc là thuê tài xế tạm thời.
Dì Trịnh và sư phụ Lý đẩy hành lí ra xe phía sau.
"Phạn Phạn có nhận ra chú không nhỉ? Chú đã cho Phạn Phạn xe ba bánh đó."
Phạn Phạn vẫy vẫy tay nhỏ.
Tưởng Chấp cao hứng lắm, khoe khoang nói: "Phạn Phạn của chúng ta quen với tôi rồi, quả nhiên là thân với người chú này nhất mà."
Tề Trừng muốn nói, Nga Tử đây là vì nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ nên hưng phấn, thấy ai cũng muốn phất tay mà thôi.
Thôi vậy, cứ cho Husky cười ngây ngô đi.
Phòng ở trong nhà đã được sửa sang lại cả một mùa hè.
Tề Trừng không thể chờ đợi đước nữa, muốn về nhà ngay lập tức, ngoan ngoãn ngồi trên xe ôm Phạn Phạn.
Rõ ràng cậu không phải là người ở đây, cũng không phải sinh ra và lớn lên ở Danh Thành, nhưng có thể là vì tình tiết chim non (*), nên trái lại cậu rất thích thành phố này.
(*chim non sinh ra sẽ phụ thuộc vào những con trưởng thành.
Cụm từ này thường miêu tả những người ngây ngô non nớt và rất phụ thuộc vào ai đó, những đối tượng phụ thuộc này không hẳn là cha mẹ, có thể là bạn bè, anh chị,...)
Nơi này có nhà của cậu.
Tề Trừng nhỏ giọng nói với Nga Tử: "Sắp về đến nhà rồi đó, ba sẽ tự thu dọn phòng cho Phạn Phạn nha, với lại chúng ta còn phải treo chuông gió bình an thông minh lanh lợi của Phạn Phạn lên nữa đúng không nào..."
"Anh dâu, còn cả xe đạp nữa." Tưởng Chấp ở đằng trước nhắc nhở đừng bỏ quên hắn.
Tề Trừng:...!Ôkê.
Xe sắp sửa về đến nhà, Tề Trừng nhìn thấy trung tâm thương mại quen thuộc, còn thấy cả cửa hàng KFC, cậu cao hứng woo hoo, Phạn Phạn ngồi trong lòng Bạch Tông Ân cũng "u u" bắt chước ba.
Vẻ ngoài của ngôi nhà vẫn không thay đổi, sân cũng không có biến hóa gì, vẫn là căn nhà quen thuộc đó.
Nhưng bên trong lại thay đổi rất nhiều, màu sắc ấm áp và sáng sủa hơn, nội thất trong nhà đều mang gam màu ấm.
Sảnh tiếp khách trước đây bây giờ đã trở thành sân chơi cho trẻ em, có trải thảm tập bò, có xích đu nhỏ, cầu trượt, bập bênh.
Cửa sổ sát đất rất lớn, có ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, Tề Trừng vừa nhìn đã lập tức thích.
Còn có phòng khách cũng phân chia ra mấy khu vực.
Phòng