Nếu như nói chơi cầu trượt là món quà sinh nhật mà Tề Trừng muốn nhất thời mẫu giáo, thì khi lên tiểu học, ước mơ ấy lại biến thành trò chơi điện tử.
Khi đó ở trong huyện nhỏ, mấy trò chơi điện tử cũng rất đơn giản, chẳng hạn như đập chuột chũi, bắn bóng bay, ném phi tiêu.
Vào mùa hè, mấy bạn học nam sẽ mang súng bắn nước đến lớp rồi lén lút bắn nước bắt nạt các bạn khác...
"Bây giờ Trừng Trừng sẽ là học sinh tiểu học." Bạch Tông Ân nắm lấy tay của thiếu niên rồi nói.
Tề Trừng: "Vậy em muốn ăn kẹo bông, sau lưng còn đeo cặp sách nữa!" Dù sao người ta cũng có nhận ra cậu đâu, không có mất mặt gì hết.
"Ông xã không ngại mất mặt đó chứ?" Cậu quay sang hỏi ông xã một câu.
Bạch Tông Ân không nín cười, nói: "Vợ của anh đáng yêu năng động như vậy, sao anh lại mất mặt được đây."
!
Khà khà khà.
Cún con đỏ mặt cười ngây ngô.
Kẹo bông thời nay được làm rất cao cấp, có đủ các loại hình dáng.
Tề Trừng muốn mua mang về cho Phạn Phạn một cái, Nga Tử ăn không hết cũng không sao, vừa dỗ được nhóc con vừa được ăn thêm một cái nữa.
Hoàn mỹ.
Cậu mua một cây kẹo hình cá voi màu xanh lam, nhận được rồi thì giơ kẹo bông lên cho ông xã ăn trước.
Bạch Tông Ân khẽ lắc đầu, Tề Trừng biết ông xã không thích ăn cái này, thế là vui vẻ gặm gặm.
Vị đường ngọt quá đi.
Chợt cánh tay cậu bị kéo lại, Tề Trừng Trừng khom lưng, thiếu chút nữa đã bị kéo cho nhào vào lồng ngực ông xã, sau đó cậu liền thấy anh cắn xuống chỗ kẹo bông mà cậu vừa ăn xong.
"Ồ, đúng là rất ngọt." Bạch Tông Ân cười nói.
Tề Trừng:!!!
Mặt lại đỏ rực.
Vừa nãy, trong giây lát ấy, tim cậu đã đập nhanh vô cùng, lại nói không nên lời, trong lòng thẹn thùng ngọt ngào nhảy nhót, đại não chỉ toàn là khuôn mặt của ông xã mà thôi.
"Bạn nhỏ Trừng Trừng làm sao thế?"
Ông xã lại còn cười cậu nữa!
Tề Trừng chú ý tới có người chụp ảnh, giờ mới phát hiện ra mình đang khom lưng như nhào vào lòng anh, thế là cậu vội vã đứng dậy, đỏ mặt lắp ba lắp bắp nói: "Không, không sao hết..."
Bị người vây xem, Tề Trừng vô cùng ngại ngùng: "Nhiều người thế này, vừa rồi ông xã, sao ông xã lại làm như vậy chứ.
"
"Làm sao? Không phải Trừng Trừng muốn mời anh ăn kẹo bông à?" Bạch Tông Ân thấy vành tai thiếu niên đỏ thành một mảnh, trong lòng chợt dậy lên hứng thú trêu chọc: "Chỗ Trừng Trừng ăn qua rất ngọt mà."
Tề Trừng: A a a a a.
Cậu sắp bốc khói luôn rồi đây này.
"Đi thôi." Bạch Tông Ân không đùa giỡn bạn nhỏ nữa, nắm tay Trừng Trừng rồi nói: "Chúng ta là chồng chồng, thơm nhẹ cũng không có chuyện gì cả, họ thích chụp thì cứ để họ chụp.
Tiếp theo em muốn chơi cái gì đây?"
Tề Trừng được ông xã nắm tay nên ngại đến mức đi cùng tay cùng chân, nhưng chờ đến khi nhìn thấy máy chơi game trước mặt, những người vừa rồi vây xem cũng đã biến mất vào dòng người, bấy giờ chỉ là một đám người xa lạ, cậu lại cảm thấy hình như chuyện vừa rồi cũng không có gì to tát cả.
Bọn họ vốn là chồng chồng, thơm nhẹ là hợp pháp mà.
Ông xã nói đúng!
Tề Trừng lập tức vui vẻ lại.
Lúc chơi đập chuột chũi, cậu chơi cùi bắp quá, thua cả đám học sinh tiểu học bên cạnh, lại còn bọn chúng bị trêu chọc, thế là Tề Trừng trong cơn giận dữ đã nói: "Ông xã, anh mau giúp em đi!" Vô cùng hợp tình hợp lý xin sự trợ giúp từ người thân.
Bạch Tông Ân lập tức chơi cùng thiếu niên.
Đến cấp hai, ước mơ khi đó của cậu là...
"...! Là có quần áo mặc vừa người, hồi lớp bảy lớp em cao lên dữ lắm.
Lúc đó khi đi bộ đến trường là hai bên xương đùi đau dữ dội luôn, lại không có quần áo vừa người, ống quần bị kéo lên hẳn một đoạn."
Thật ra cậu có vá lại nữa, sau đó bị mấy bạn học cười nhạo xa lánh không cho chơi chung.
"Đến lúc lên cấp ba, em rất muốn được bắt đầu lại từ đầu, em nghĩ phần lớn mọi người đều không quen em, vậy thì em có thể kết bạn mới rồi.
Nếu là mùa hè thì còn tốt hơn một chút, chân quần ngắn tí cũng không sao, nhưng đến mùa đông là sẽ rất khó chịu."
Bạch Tông Ân đau lòng, rất muốn đến ở bên Trừng Trừng cấp hai khi ấy.
"Vậy chúng ta đi mua quần áo, hôm nay anh sẽ mua thật nhiều đồ cho Trừng Trừng."
Tề Trừng: "Ông xã, quần áo hiện tại của em đã tốt lắm rồi, bây giờ cái gì cũng tuyệt vời hết đó.
Chú Quyền còn nấu canh xương hầm cho em uống nữa, chân cũng không còn đau, em còn cả một phòng đầy quần áo anh mua cho em mà."
Tề Trừng đang cười ngu ngơ, vừa nhìn đến hai mắt của ông xã thì lập tức khẽ sửng sốt, trong lòng ấm áp ngọt ngào, cậu cười nói: "Được rồi mà, sắp đến mùa xuân rồi, em sẽ mua bộ sưu tập thời thượng nhất, trở thành cậu trai xinh đẹp nhất luôn!"
"Trước khi đi dạo phố thì mình ăn cơm trưa đã, anh đã đặt phòng ăn rồi." Bạch Tông Ân xoa lên mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Từ khi mang thai Phạn Phạn, mái tóc vàng óng của thiếu niên đã dài ra rất nhiều nên phải cắt đi không ít, bây giờ tóc cậu đang là màu đen.
Thiếu niên cứ nói muốn nhuộm lại nhưng mãi vẫn không đi, lí do là vì lười.
Thật đúng là một nhóc cá mắm mà.
...
Bạch Tông Ân đã đặt nhà hàng lẩu.
Mấy bạn nhỏ đều thích ăn món này lắm.
Tề Trừng vừa vào phòng riêng đã nhìn thấy một nồi lẩu uyên ương, một nửa ngăn đang sôi sùng sục bốc lên hơi cay, hai mắt cậu sáng lên, vui sướng nói: "Hôm nay ăn lẩu sao? Tuyệt quá!"
Hai ngày trước cậu mới ăn lẩu nồi đồng xong.
Bữa lẩu hôm nay, Tề Trừng không ăn được bao nhiêu đã no, chủ yếu là vì uống nhiều nước quá...!ông xã cứ đưa nước cho cậu mãi, vì quá cay nên cậu ừng ực suốt.
Ui ui ui ăn thanh đạm hơn một năm nay, giờ ăn tí lẩu cay thật sự chịu không nổi mà.
Cay cay.
Bạch Tông Ân còn chưa nói đây chỉ là mức cay nhẹ mà thôi.
"...!Dù cay, nhưng mà nó ngon." Cún con vừa thè lưỡi xuýt xoa vừa nói với ông xã.
Bạch Tông Ân bất đắc dĩ cười, đưa coca cho cậu: "Uống một chút đi."
"Em muốn uống Lộ Lộ*." Tề Trừng cầm coca lên uống, tuy rất sảng khoái nhưng uống coca lại mau no quá.
(*một hãng sữa hạnh nhân)
Cậu vẫn muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
Bạch Tông Ân liền gọi cho bạn nhỏ sữa Lộ Lộ.
Hễ ăn uống xong là đầu óc của Tề Trừng sẽ trống rỗng, nhất định phải ngẩn người một lúc, khi đó cậu không thể suy nghĩ được gì cả.
Bạch Tông Ân đặt phòng nghỉ ngơi, không lâu sau có người tới gõ cửa, thế mà lại là dịch vụ nhuộm tóc!
!
"Ông xã, anh là chú mèo Poko* sao?"
"Em mệt thì cứ ngủ một lát đi." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng lập tức mặc cho nhân viên phục vụ làm mái tóc của mình, không lâu sau đã dựa vào sô pha ngủ gật, chờ đến khi tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn cậu và ông xã, cậu vừa giơ tay lên đầu sờ sờ thì thấy...!xoăn?!
Loạt xoạt chạy đến nhà vệ sinh xem.
"Ông xã, em lại là đầu vàng xoăn tít này." Lại còn rất thời trang nữa chứ.
Tề Trừng Trừng thưởng thức quả đầu mới toanh này cùng ông xã.
Bạch Tông Ân ngắm nhìn cậu, đúng là rất hoạt bát tràn đầy năng lượng.
"Đẹp lắm."
Tề Trừng cũng cảm thấy rất đẹp.
Tỉnh dậy rồi hai người họ đơn giản thu thập một chút, sau đó đi mua sắm mua quần áo, bộ sưu tập thời trang mới này nọ.
Tề Trừng vừa đi vừa kể với ông xã về những chuyện khi còn đi học, thật ra cũng có rất nhiều kí ức vui vẻ.
"Em từng được học bổng đó ông xã, tuy là chỉ được một lần thôi." Nhưng đó cũng chứng tỏ là cậu rất lợi hại rồi!
Khi ấy, người giám hộ của cậu là viện trưởng ở trong cô nhi viện, tiền được nhận sẽ giao lại cho viện trưởng, nhưng mà viện trưởng cũng có cho cậu một trăm đồng, Tề Trừng vui vẻ nói: "Một trăm đồng đó em phải tiêu mất mấy tháng mới hết luôn ấy, em mua kẹo rồi còn mời cậu bạn duy nhất của mình uống nước ngọt nữa."
Sau đó, người bạn duy nhất đó của cậu cũng chẳng còn.
Tề Trừng nghe thấy người đó nói với các bạn cùng lớp rằng cậu là đồ nghèo kiết xác chỉ mua được mỗi một chai nước ngọt, hoàn toàn không coi cậu là bạn bè, để cậu giúp mình chép bài tập bla bla...!
Bạch Tông Ân nhíu mày, Tề Trừng vẫn vui vẻ nói: "Cậu ấy coi em như đồ ngốc, nhưng mà anh biết không, em không cần bỏ tiền ra mua sách bài tập mà vẫn có thể học được tri thức từ cậu ấy, là em kiếm lời rồi."
Dáng vẻ lanh lợi vô cùng.
Bạch Tông Ân biết, những lời này là thiếu niên nói ra để an ủi anh, để anh không phải đau lòng.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chưa bao giờ có một người bạn thực sự.
Cấp hai là vì nghèo đói nên cậu bị cô lập, cậu vẫn luôn muốn lên cấp ba có thể bắt đầu lại, gặp gỡ thêm nhiều người bạn mới, nhận được tiền tiêu vặt quý giá thì sẽ mời bạn bè uống soda.
Lúc ấy Trừng Trừng rất coi trọng và quan tâm đến "người bạn kia".
Thế nên khi nghe thấy những câu nói đó, nhất định cậu đã rất đau lòng.
"May là em đã đến đây rồi." Bạch Tông Ân nắm tay thiếu niên nói.
Anh buông mi, đè nén sự lạnh lẽo đang lan tràn nơi đáy mắt, cũng phải may cho "người bạn kia" nữa, may vì tên đó đã không ở cùng một thế giới với họ.
Bọn họ mua rất nhiều quần áo, Tề Trừng mặc đủ sắc cầu vồng, hệt như cún con hùng dũng oai vệ phấn chấn.
"Đến đại học thì em muốn mình quen một cô bạn gái."
Tề Trừng nói đến đây thì lúng túng vô cùng, làm gì có ai mà chưa từng ảo tưởng về đối tượng yêu đương của mình chứ.
Tuy rằng cậu rất nghèo, nhưng vì cô đơn, lại thêm bận rộn đi làm, nên dần dần cậu cũng muốn có một người ở bên cạnh mình, yêu thương mình.
Cậu cũng sẽ yêu lại đối phương nhiều nhiều.
Bạch Tông Ân mỉm cười nhìn Trừng Trừng.
"Có lẽ là không có bạn gái được rồi.
Cậu Tề, cậu nghĩ thế nào về ông xã? Có thể sắp xếp được không?"
Tề Trừng vui vẻ cười: "Sắp xếp sắp xếp hết, ông xã là tốt nhất, em không muốn bạn gái, em chỉ muốn mỗi ông xã!" Nói rồi cậu nhào vào lòng ông xã, bởi vì vô cùng hạnh phúc nên cậu cũng không để ý mình đang ở nơi công cộng, hôn lên môi ông xã một cái.
Rất nhanh, chỉ lướt qua rồi thôi.
Bạch Tông Ân ông chặt thiếu niên vào lòng, nhưng cũng không hôn sâu thêm nữa...!Trừng Trừng sẽ thẹn thùng lắm, vả lại đang ở bên ngoài, anh không muốn để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ động t.ình của thiếu niên.
Trời tối, bọn họ về nhà.
"Sau khi tốt nghiệp thì sao?"
Tề Trừng đi bên cạnh ông xã, cao hứng nhảy nhót, tóc vàng trên đầu cũng lắc lư, cậu nói: "Em ước mơ trần tục lắm, khi đó em muốn có thể tìm một thành phố nhỏ xinh đẹp, như vậy thì giá nhà sẽ không cao lắm, sau đó mua một căn nhà nhỏ, nếu như không có người yêu thì sẽ nuôi một con chó...! Bây giờ chúng ta đã có chó ngốc, còn có Phạn Phạn, có nhà nữa rồi."
Siêu hạnh phúc!
Bạch Tông Ân nhớ kỹ, không nói gì.
Chờ về đến nhà, nhác thấy trong sân có một chiếc siêu xe đang đậu, Tề Trừng không nhận ra nó là hãng gì, nhưng trông tạo hình cực kỳ ngầu, còn đẹp và ngầu hơn chiếc hai siêu xe trong ga ra mà nguyên chủ đã tốn cả triệu tệ để mua kia.
Chiếc xe này có màu đỏ, rất giống với cái xe hơi nhỏ màu đỏ mà ông xã đã tặng cậu...!nhưng đây là phiên bản cực kỳ đắt tiền.
"Quà sinh nhật hai mươi ba tuổi của Trừng Trừng."
!!!
Thật sự là của mình kìa!
Tề Trừng chạy vèo tới như chó con, dưới ánh đèn tối tăm trông nó vô cùng lộng lẫy, oa a a a a đẹp quá đi mất!
Phải học lái xe ngay thôi!
Phạn Phạn ở trong nhà nhìn thấy các ba xuyên qua cửa kính, nhóc a a a kêu lên, chỉ ra bên ngoài, ý muốn dì Trịnh ôm mình ra ngoài.
Dì Trịnh cưng chiều cười nói: "Phạn Phạn thông minh thật đó, con nhớ ba chứ gì, bây giờ chúng ta mặc thêm quần áo vào rồi ra ngoài với ba nhé?"
Phạn Phạn vỗ hai cánh tay thể hiện mình không đợi được nữa.
Chờ nhìn thấy Nga Tử đi ra, Tề Trừng đứng trước quà mừng sinh nhật của mình rồi nói: "Ba chào Nga Tử nha, ba nhớ con lắm đó."
Nhưng đột nhiên cậu nhớ ra mình đã quên mất không mua kẹo bông cho Nga Tử.
Hôm nay mua cả đống thứ mà toàn là đồ của cậu thôi...
Đối mặt với dáng vẻ sưng mặt phồng má thở phì phò của con trai, Tề Trừng giả vờ suy nghĩ nói: "Phạn Phạn ngoan, hôm nay ba ra ngoài là để mua quà cho con đó."
Hừ hừ.
Mặt nhỏ đầy thịt của Phạn Phạn viết lên hai chữ.
Tề Trừng bóp má Nga Tử một cái, đúng lúc nhìn thấy tài xế Lý lấy đồ xuống, hai mắt cậu lập tức loé lên: "Ba mua cho con một cái dải ruy băng đẹp cực, lần trước là màu đỏ, lần này chúng ta đổi thành màu khác..."
Lấy cái màu xanh lá đi, cũng khá đẹp đó.
Tề Trừng thấy tay cầm túi xách của áo sơ mi bản giới hạn là giây ruy băng màu xanh lá, thế là vui vẻ nói.
Phạn Phạn trợn tròn mắt, hai mắt chớp chớp, lập tức hưng phấn hẳn lên.
"A pa a pa~"
"Oa!" Vui quá!
Nga Tử dễ lừa ghê, à không, là dễ dỗ ghê.
Tề Trừng đưa túi đến để Phạn Phạn tự kéo ruy băng xuống, giả vờ giả vịt quấn vào chân và tay của Phạn Phạn.
Phạn Phạn thỉnh thoảng đạp đạp hai chân, nhìn thấy sợi ruy băng bay lượn thì vui vẻ cười khanh khách.
Được một lúc thì trợn tròn hai mắt nhìn ba lớn, cả mặt đầy thịt đều là "ba nhỏ mua quà cho Phạn Phạn rồi, còn ba lớn thì sao?"
Tề Trừng ở bên cạnh cười xấu xa.
"Đúng đó, ông xã mua quà gì cho Phạn Phạn vậy?"
Bạch Tông Ân: "...!Lại đây ba ôm một cái."
Phạn Phạn vui vẻ nhào vào trong lòng ba lớn chờ quà tới.
Bạch Tông Ân ôm gọn con trai trong lòng, giơ tay lên sờ lên đầu nhóc con.
Phạn Phạn hiếu kỳ nhìn chằm chằm tay của ba lớn, trên mặt hoàn toàn lộ vẻ "quà đâu quà đâu quà đâu ạ".
"Có phải tóc của Phạn Phạn không giống tóc của ba nhỏ không nhỉ?" Bạch Tông Ân đánh trống lảng.
Lực chú ý của bạn bé rất nhanh đã dời đến trên đầu ba nhỏ.
Mới nãy, nhóc vừa nhìn thấy ba là nhớ đến không thôi, làm ầm ĩ muốn từ trong lòng dì Trịnh nhào đến trong lòng ba, hai ba con thơm thơm hít hít.
Phạn Phạn làm nũng, ba nhỏ dỗ, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Nhưng bây giờ được ba lớn nhắc nhở, Phạn Phạn mới chú ý đến, xèo một cái hai mắt nhóc trợn tròn.
Một mặt đầy dấu chấm hỏi, đúng nhỉ, tại sao tóc của ba nhỏ lại không giống của Phạn Phạn vậy?Bàn tay nhỏ bé cứ mở ra rồi nắm lại, miệng bi bô a a đầy vấn đề.
Tề Trừng: "Nhóc ngu ngốc này, giờ con mới phát hiện ra đó hả.
Ba vẫn là ba mà, thay một màu khác, bây giờ ba là hoàng...!à không, là Kim papa mới đúng."
Ha ha ha ha ha.
Tề Trừng cảm thấy cái biệt danh này rất buồn cười, tự nói rồi tự mình cười trước.
Phạn Phạn lại trở về trong lòng ba nhỏ, vô cùng tò mò mà kéo cổ áo của ba, ngẩng đầu nhìn lên đầu ba, còn muốn đưa tay nắm lấy một cái.
"Đừng đừng đừng, bé ngoan, sẽ trọc mất đó." Tề Trừng vừa ngăn cản, vừa trừng mắt nhìn ông xã.
Tuyệt đối là ông xã trả thù cậu rồi! Trả thù chuyện vừa rồi cậu nói ba lớn chưa mua quà cho Phạn Phạn chứ gì!
Bạch Tông Ân cười khẽ, một nhà ba người ầm ĩ không thôi.
Phạn Phạn cứ nhìn tóc ba nhỏ rồi lại quay sang nhìn ba lớn, còn dùng bàn tay nhỏ bé túm tóc của mình.
Tề Trừng lập tức kéo tay con trai xuống: "Cẩn thận yêu quý tóc mình nào, còn trẻ không biết quý trọng tóc tai là coi chừng lớn lên..."
Tề Trừng tự xem lại bản thân rồi lại nhìn sang ông xã, tốt lắm, tóc của cả hai vô cùng nhiều, đều không có gen hói đầu!
"Hồi đó em đi làm thường xuyên thức khuya, một đàn anh trong công ty đã chỉ vào ông sếp