"Anh tới là để khoe xe mới, nếu như anh mà không tới đón em thì em còn muốn giấu đến khi nào đây?"
Lộ Dương ngồi lên ghế phụ, không được tự nhiên nói: "Chẳng có gì để nói cả."
"Anh cũng có ép em nói đâu." Tề Trừng khởi động xe rồi nói, thôi thì cứ lùi một bước tiến hai bước vậy, Tiểu Lộ thích như vậy lắm.
Quả nhiên Lộ Dương đã chịu nói ra: "Thật ra bình thường bà ta cũng không dây dưa với em lắm, trước kia em cực kỳ ghét và hận bà ta, nhưng bây giờ không hận nữa, chỉ là không để ý đến mà thôi."
Cảm giác uất hận khi ấy, bấy giờ đã trở nên thoải mái rồi.
"Bà ấy thường xuyên bị gã đàn ông kia đánh đập, còn phải tự mình đi làm kiếm tiền, một mình nuôi con trai với người đàn ông đó..." Lộ Dương nói.
Nhờ chín năm giáo dục bắt buộc mà học phí trường công nơi Lộ Dương học thật sự rất rẻ.
Từ khi học cấp hai, Lộ Dương đã bắt đầu làm mấy việc lặt vặt, với một khuôn mặt thường xuyên bầm dập sưng tím của mình, y rất hay nhận được vài công việc từ một số người tốt bụng, không được nhiều tiền lắm nhưng sống qua ngày thì vẫn được.
Bởi vì tên đàn ông kia sẽ không cho y bất cứ đồng nào cả.
"Hút thuốc, đánh bài uống rượu, tiêu hết tiền bạc trong nhà rồi sau đó dứt khoát không đi làm nữa.
Vậy nên từ đó mẹ kế em đã đi làm kiếm tiền.
Có lẽ vì quá mệt mỏi và khổ cực nên bà ấy mới thế.
Một mình kiếm tiền rồi về nhà còn phải làm việc nấu cơm, làm không tốt thì bị đánh, không cho tên cặn bã kia tiền cũng phải bị đánh." Lộ Dương nói.
Sau này mẹ kế học được cái khôn, bà ta biết càng đông người thì càng không sợ, mẹ kế ôm con trai của mình, mỗi lần gã tồi kia muốn động tay động chân là bà ta đều sẽ đẩy Lộ Dương ra làm bao cát.
Hễ thấy gã đàn ông đó có tí dấu hiệu nổi nóng là mẹ kế sẽ đánh trống lảng, nói đến những việc mà Lộ Dương đã làm sai hoặc là chuyện Lộ Dương ra ngoài làm thêm kiếm được chút tiền này nọ.
Khi đó gã tồi kia sẽ chuyển sang cướp tiền của Lộ Dương, không cho thì sẽ động thủ với y, lúc ấy mẹ kế ở bên cạnh sẽ đưa thêm công cụ cho gã.
Vậy nên Lộ Dương đã từng hận bà ta, chỉ là bây giờ y không để ý đến nữa rồi.
"Tại sao lại không ly dị?"
Lộ Dương lắc đầu: "Em cũng không hiểu, quan hệ giữa em và bà ta không tốt nên chưa từng hỏi qua.
Có lẽ là vì con trai bà ấy cũng nên."
"...!Nếu em không ngại anh xen vào thì anh sẽ tìm cách, để luật sư giả làm nhân viên công tác xã hội rồi đi hỏi bà ta một chút xem bà ta có muốn ly hôn hay không." Tề Trừng nói: "Bây giờ em đã mười tám tuổi rồi, đợi đến khi thi đại học thì vừa hay có thể chuyển hộ khẩu ra ngoài.
Nếu như mẹ kế của em bằng lòng ly hôn, sau này sẽ không bị bạo hành gia đình, tự mình dắt con trai đi làm việc kiếm cơm, thì chắc là lúc đó sẽ không dây dưa với em nữa nhỉ?"
Lộ Dương gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Ha, thằng nhóc nhà em còn khách sáo như vậy nữa à, anh không nghe lầm đó chứ!" Tề Trừng cười nói.
Lộ Dương cũng nở nụ cười.
"Đi đâu đây?"
"Về ăn cơm thôi, hôm nay chú Quyền đã nói là sẽ ăn mì thịt bò, lúc anh ra cửa thì chú ấy đã nấu sắp xong rồi á, thơm cực luôn.
Với lại Phạn Phạn cũng nhớ em nữa, cứ bi bô gọi hoài..."
Điều Tề Trừng chú ý nhất hôm nay chính là tập lái xe và đón Lộ Dương về nhà mình.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho, Tề Trừng Trừng nuốt nước miếng rồi chạy đi rửa tay, lúc quay lại thì đón lấy Phạn Phạn từ lòng ông xã, ôm nhóc hôn một cái, sau đó hai chồng chồng cùng chơi với Phạn Phạn.
"Ăn cơm thôi." Chú Quyền nói.
Phạn Phạn ở trong lòng ba nhỏ hưng phấn đạp chân, bởi vì khi được sáu tháng Phạn Phạn đã biết ngồi nên bây giờ nhóc con rất thích ngồi trên ghế ăn nhỏ của mình, cùng ăn cơm với mọi người trong nhà.
"Đi ăn thôi nào ~" Tề Trừng ôm con trai đi vào phòng ăn.
Hôm nay dì Trịnh được nghỉ phép, bà sẽ nghỉ ngơi mỗi tuần một ngày và về nhà vào thứ Sáu hằng tuần.
Vậy nên Phạn Phạn đã được giao lại cho hai ba, bây giờ nhóc con vẫn còn vui vẻ lắm, vì vẫn chưa biết dì Trịnh đã về nhà, đến tối sắp đi ngủ rồi phát hiện ra xong ầm ĩ khóc lóc một hồi.
Cái tật này cả nhà ai cũng biết.
Tề Trừng nhét con trai vào ghế ăn dặm em bé.
Lộ Dương bưng bát đũa trẻ em đi ra, bên trong đồ ăn phụ của Phạn Phạn, Tề Trừng vừa thấy bên trong là đống "xanh lá" nhão nhoẹt, cũng biết trong đó có rau bina nghiền và khoai lang tím nghiền.
Cả hai phần đều không nhiều lắm.
Mặt trên là mì sợi trẻ em, được chú Quyền luộc cho mềm nhũn rồi trộn chung với rau bina xay nhuyễn.
Dù sao thì Tề Trừng nhìn vào cũng không muốn ăn, chỉ ha ha nói: "Hê, Phạn Phạn ăn cơm đáng thương quá à."
Cậu được gặm thịt đây này!
Phạn Phạn lắc lư cẳng chân, giơ hai tay lên vung vung với ba nhỏ.
Nghĩ rằng ba đang khen bữa cơm của mình.
Còn bữa cơm của người lớn thì có cháo rau dưa và thịt kho, thêm vào đó là vài món ăn kèm.
Chú Quyền có đổ một dĩa bánh hành hoa*, to cỡ một bàn tay, bên ngoài là những đường vân cháy xém, cực kỳ thơm, bên trong là hánh lá thái nhỏ, bánh được chiên bằng mỡ bò.
Không hề ngấy chút nào.
Tề Trừng cực kỳ thích ăn loại bánh giòn giòn xốp xốp như vậy, bánh thịt bò rồi bánh hành hoa.
Cậu quất một hơi hết hai cái, sau đó lại húp thêm một chén cháo, rồi gặm nửa cái móng giò và vài miếng thịt bò nữa.
Phạn Phạn ngồi giữa hai ba, ba nào rảnh thì sẽ đút cho nhóc ăn, nhưng mà phần lớn thời gian đều là ba lớn đút nhóc mà thôi.
Phạn Phạn thấy ba nhỏ ăn ngon quá, thế là gấp gáp lắc lư hai cẳng chân, "A" một tiếng há to miệng chờ ba nhỏ đút cho.
Một tay Tề Trừng gặm bánh, tay kia cầm thìa đút cho con trai một thìa rau bina xay.
Chiếc răng nhỏ thứ tư của Phạn Phạn lộ ra như hạt gạo trắng, nhóc con nhìn ba nhỏ ăn bánh thơm ngon nên cũng bắt chước chẹp chẹp rau bina trong miệng như ba, nhoăm nhoăm, tự chơi tự vui.
Chú Quyền thấy thế thì lập tức nói: "Phạn Phạn ăn uống giống Tiểu Trừng thật, ăn rất tốt."
Phạn Phạn ăn dặm một bát rau bina ăn xong thì đến lượt ăn món tráng miệng là một chén nhỏ khoai tím nghiền, lượng ăn vẫn ổn, ăn đến ngon ơi là ngon.
Ăn xong, vẻ mặt hai ba con y chang nhau, có hơi ngốc ngốc.
Tề Trừng đang ngơ ngác nhưng vẫn phải ra dáng anh lớn, cậu nói: "Tiểu Lộ làm bài tập đêi."
Phạn Phạn phối hợp với ba nhỏ vung vung cánh tay, ý nói chú Tiểu Lộ mau ôm con.
Lộ Dương đáp tí nữa sẽ làm, sau đó duỗi tay ôm Phạn Phạn vào trong ngực.
Phạn Phạn tròn xoe hai mắt, nằm nhoài lên vai chú nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm y.
"...!Đúng là chỉ biết bám người đẹp thôi." Tề Trừng nói.
Nga Tử có thuộc tính mê cái đẹp, trước kia nghe mọi người nói, Tề Trừng còn không tin, em bé thì có thể nhận biết xấu đẹp gì chứ? Nhưng sau này cậu mới biết những lời đó đúng là sự thật, ngoài trừ những người khác trong nhà ra, Phạn Phạn cực kỳ thích được Lộ Dương ôm, đôi khi còn lén lút thơm nhẹ lên má Lộ Dương nữa.
Mà ngay lúc này đây, Phạn Phạn đã bẹp một ngụm nước (mín) lên má Lộ Dương rồi.
"Điểm này không liên quan đến mình, không hề giống mình tí nào hết." Tề Trừng chột dạ nói.
Rồi lại nghĩ đến, có lúc khi cậu thức dậy, vừa mở mắt đã được nhìn thấy gò má của ông xã, cậu sẽ không nhịn được mà lén lút chụt một cái lên má anh.
Ầy, người đẹp ấy mà, ai chẳng thích.
Lộ Dương không ở lại nơi này, sau khi ăm cơm tối xong, y chơi với Phạn Phạn một lúc rồi ra về.
Tề Trừng nói: "Để anh chở em về."
"Không cần, em đi về bằng tàu điện ngầm."
Tề Trừng nghe thế thì biết là y đến phòng làm việc ngủ, vậy nên cũng an tâm hẳn.
Tàu điện ngầm chạy thẳng đến đó, như thế cũng thuận tiện.
Tiểu Lộ cái gì cũng tốt hết, chẳng qua là cảm giác giới hạn của y với người đối diện quá mạnh mà thôi.
Hai người chính là bạn, Tiểu Lộ rất tôn kính với chú Quyền, cũng rất khách sáo với ông xã nhà cậu, Tề Trừng tự tin rằng mình chính là người bạn tốt nhất của Tiểu Lộ, và cũng là người nhà của y.
Nhưng ông xã của cậu thì không phải, vậy nên ngoại trừ lúc tá túc ở bên này vào kỷ nghỉ đông ra thì về sau Tiểu Lộ rất ít khi ngủ lại ở đây.
Tề Trừng biết vậy nên rất tôn trọng suy nghĩ của Lộ Dương, cậu nói: "Vậy để anh chở em đến trạm cho, vừa hay anh cần phải đi mau đồ nữa."
"....!Hay là ôm Phạn Phạn theo rồi một vòng đi?" Lộ Dương nói.
Tề Trừng:...!Mị lực của Nga Tử lớn thật.
Cuối cùng, sau khi được ba nhỏ thay quần áo rồi mang giày dép xong xuôi, Phạn Phạn được chú Lộ Dương ôm trong ngực mãi không buông.
Tề Trừng lười đẩy xe em bé theo, thầm nghĩ tiễn Lộ Dương xong thì mình sẽ về được, nên cứ đi tay không như vậy.
Lộ Dương ôm Phạn Phạn cả một đường, đến trạm tàu điện ngầm rồi mới trả Phạn Phạn lại cho ngốc bạch ngọt.
Tề Trừng đón lấy nhóc, trong lòng lập tức như có thêm quả tạ vậy.
Lộ Dương lo lắng: "Anh có ôm được không thế? Hay là để em lại đưa anh về?"
"Đi qua đi lại, em tưởng mình đang đo đường hả?" Tề Trừng ôm Nga Tử, rất sĩ diện cố gắng chống đỡ: "Anh làm được, đàn ông con trai sao có thể nói không được được chứ? Em đi nhanh đi.
Con trai, mau vẫy vẫy chú đi nào."
Phạn Phạn nghe hiểu vẫy vẫy, thế là vươn cánh tay lên vẫy hai lần, mặt cười vui vẻ.
Lộ Dương xác nhận: "Thật sự được à?"
"Được mà được mà, em mau đi đi."
Lộ Dương đi vào tàu điện.
Tề Trừng ôm con trai đi về, lúc đầu thì vẫn tạm được, nhưng bước đi càng lúc càng chậm lại, cậu đổi tay qua lại, miệng thì nói thầm với Nga Tử: "Có phải gần đây con ăn nhiều quá rồi không? Nga Tử có muốn bớt béo một chút không nhờ?"
Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn, đường về khu phố sao lại xa thế chứ...
Chợt cậu nhìn kỹ lại, ơ, hình như là ông xã mình.
Đúng thật này!
Tề Trừng như được cứu vớt, mặt mày hớn hở nở rộ: "Ông xã mau cứu em, em sắp không được rồi, thật sự không được nữa..."
Sau khi dứt khoát nhét nhóc béo vào trong ngực ông xã, Tề Trừng xoa xoa cánh tay.
Bạch Tông Ân đổi tay, điều chỉnh lại tư thế của Phạn Phạn để con trai ngồi thoải mái, sau đó mới nói: "Không được sao? Ai là người nói đàn ông con trai thì không thể không được nhỉ?"
Tề Trừng vô sỉ, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Em là vợ anh nên em không quan tâm, bây giờ em mệt muốn chết rồi đây."
Bạch Tông Ân buồn cười, một tay khác nắm lấy tay vợ mình.
"Được rồi, Trừng Trừng có thể không được."
Giờ đã mệt lắm rồi, nhưng khi về nhà vừa tắm rửa xong rồi chui vào ổ chăn, Tề Trừng lại rầm rì rúc vào trong lòng ông xã, nói: "Trừng Trừng không phải không được đâu, Trừng Trừng rất được đó."
Bạch Tông Ân giữ lấy cái eo đang làm xằng bậy của thiếu niên: "Đừng cọ lung tung."
"Ông xã ~" Tề Trừng làm nũng.
Bạch Tông Ân bất đắc dĩ nhắc nhở: "Phạn Phạn vẫn đang trong phòng đấy."
Tề Trừng:...
Cậu quên béng mất.
Hôm nay dì Trịnh về nhà nghỉ ngơi nên tối đến là Phạn Phạn sẽ ngủ ở phòng họ.
Mặc dù nhóc con chỉ ngủ ở trong giường trẻ em.
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên thất vọng phồng hai má, anh kéo chăn lên, cúi đầu thì thấy thiếu niên đang ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó đặt xuống cậu một nụ hôn.
"Ngủ ngon nhé Trừng Trừng."
Tề Trừng vui vẻ dụi vào lòng ông xã, trong chăn ấm áp, hai chân thì quấn lấy chân anh, hôn chụt một cái lên cằm anh, lúc này mới nói: "Anh ngủ ngon."
...
Ngày hôm sau, Tề Trừng vẫn còn nhớ phải gọi điện thoại cho luật sư để nói về tình hình của mẹ kế Lộ Dương.
Những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên là không phải phiền đến luật sư Đoạn rồi, người nhận vụ này là học trò của luận sư Đoạn – một luật sự họ Nhan.
Tề Trừng đã gặp qua một lần, người nọ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nom rất trắng trẻo thanh tú.
Cậu lập tức kể lại tình huống của mẹ kế Lộ Dương cho cậu ấy.
"...!Cụ thể như nào thì tôi cũng không biết rõ, cậu có thể cải trang thành nhân viên hỗ trợ xã hội được không?"
Luật sư Nhan: "Được ạ, chuyện này có thể không đơn giản anh Tề nghĩ.
Tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình trước đã, xem xem ý của đối phương như thế nào."
Trước kia khi đi thực tập, luật sư Nhan đã từng gặp án lệ như vậy rồi, quá trình rất phức tạp, chỉ mới nói khéo là thử ly hôn xem sao mà xém nữa đã bị vả mặt, như thế còn đỡ, cậu ấy còn bị chồng của đối phương rủa xả nữa cơ.
Vậy nên phải xem xem tình hình như nào đã.
Đàn bà phụ nữ ở tầng lớp cấp thấp không có kiến thức về pháp luật, còn có trường hợp bị bạo hành gia đình thời gian dài nên trở nên sợ hãi.
Cũng có một phần nguyên nhân đến từ hiện thực, nào là cuộc sống, nhà cửa, công việc, nuôi con rồi chờ nó lớn, cũng có trường hợp sau khi ly hôn thì bị nhà trai liên tiếp uy hiếp quấy phá.
Đây là những án lệ mà thầy giáo đã phân tích cho luật sư Nhan khi cậu ấy còn đi học.
"Không sao, cứ cố hết sức thôi." Tề Trừng nói.
Cũng không nhất quyết phải dựa theo suy nghĩ của cậu.
"Nếu nói đến chi phí thì cứ tính theo phí dụng của luật sư Đoạn nhé." Dù sao thì việc này cũng cần phải đi tới đi lui nhiều lần.
Luật sư Nhan nghe thế cũng không từ chối.
...
(đọc đoạn này trong đây nek ->)
【A a a a đẹp chết tui rồi!!! 】
【Anh Tiểu Lộ lại còn mặc Lolita nữa trời đấc ơiiiiii 】
【@classical mau đến xem đi kìa, người mẫu tuyệt trần luôn kìa.
】
【Để tôi a a a cái đã đã, quá xuất sắc rồi, như búp bê zị đó trời ơiiii】
Weibo của Lộ Dương đăng sáu tấm Õji Lolita, chưa đến mười phút sau, khi mọi người vẫn còn đang liếm nhan sắc của bài đăng cũ thì lại có bài đăng mới.
Chờ đã, đây là...
Kill Tui hưng phấn sắp điên rồi, tay chân run lẩy bẩy hết cả.
Trời ơi, mình thật sự bỉ ổi quá mà.
Nhìn xuống bình luận mới thấy, còn có đầy người bỉ ổi hơn cô nữa, la hét ầm ĩ gọi vợ ơi.
【 A a a a, đây là vợ tôi!!! 】
【 *Rút kiếm chém lầu trên*, đây là vợ tôi, đẹp điên luôn đm! 】
【 Sự xinh đẹp của vợ tui đã đấm trúng tim tôi rồi trời ơi! 】
Trang phục của bài đăng lần này chính là áo cưới kiểu Elizabeth*.
Dáng người Lộ Dương cao ráo, đầu còn đẹp hơn thân, phối hợp với bộ trang phục này trông cực kỳ cổ điển tao nhã, còn cả bối cảnh và ánh sáng cũng cực kỳ hợp nữa.
Nhưng mà mọi người ai nấy cũng bị người đẹp thu hút hết rồi.
Trong ảnh là một người đẹp với vóc dáng cao gầy, tầng tầng lớp lớp làn váy hoa lệ phức tạp, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ sinh động, hai mắt