Tăng Gia Hân sững người khi nghe những lời Jackin vừa nói. Cô không thể tin vào câu từ mình đang nghe.
Không lẽ, đến cả anh cũng muốn lừa dối cô, tạo nên cho cô sự xa lạ?
Cô hơi bất bình tĩnh xong cũng trấn tĩnh lại và gượng cười hỏi:
“Anh đùa tôi ư? Anh bảo anh có người mình thích rồi mà? Anh còn đang đợi cô ấy nữa chứ?!”
Thấy vẻ khó tin của cô, Jackin bắt đầu lục lục chiếc túi áo của mình rồi đặt lên tay cô một vật.
Anh ôn nhu nói với cô:
“Em chính là cô ấy! Em còn nhớ cái này chứ? Đây là thứ em tặng anh lúc em 14 tuổi.”
Nhìn chiếc móc khóa hình kì lân trên tay khiến Tăng Gia Hân không khỏi bất ngờ. Dáng vẻ của cô lúc này giống hệt một cô bé thấy đồ chơi mình yêu thích.
Tăng Gia Hân cô còn nhớ rõ, nhớ rất rõ là đằng khác. Nó chính là vật cô muốn tặng cho Tề Triết nhất, thứ được coi là vật may mắn, bùa bình an của cô. Cứ có nó bên người thì cô sẽ cảm thấy an toàn.
Năm cô 14, Tề Triết 16, có lẽ, đây là lần đầu tiên cô đau lòng đến tột cùng như vậy.
Hồi đó, Tề Triết có mối tình đầu tiên, anh cặp với một cô gái xinh xắn, dễ thương tên Mễ Lạp Lạp. Cô ta tuy học không mấy giỏi, nhưng ít ra rất siêng năng và chăm chỉ.
Nhìn bề ngoài hoạt bát, thân thiện khiến ai nấy đều có thiện cảm với cô ta. Nhưng, ở trong chăn mới biết là chăn có rận.
Cô nhớ nhất là khoảng khắc Mễ Lạp Lạp vu oan cho cô vào sinh nhật thứ 16 của Tề Triết, chiếc móc khóa vốn là món quà mang tấm lòng sâu nặng nhất của cô bị anh ném thẳng xuống sàn nhà giá lạnh.
Chiếc móc khóa hình kì lân ấy không phải hàng ven đường hay hàng bán tràn lan ngoài kia, nó là thứ được chuyên gia về trang sức của hoàng thất Anh Quốc thiết kế nên.
Xung quanh nó được đính lên một vài viên kim cương sáng bóng, không những thế còn có rất nhiều hạt ruby, sapphire nhỏ nhắn để tô điểm cho nó.
Tăng Gia Hân luôn mang nó bên mình tựa như bùa may mắn, phù hộ bình