Tăng Gia Hân nghe anh nói như thế liền đỏ mặt bừng bừng. Cô nhanh chóng lấy tay che mặt mình lại.
Tề Triết cong cong khóe miệng cười rồi lên tiếng đùa cợt:
“Thôi nào, ngồi yên đi, anh không chọc em nữa đâu!”
Mặc dù anh đã nói như thế nhưng Tăng Gia Hân vẫn có cảm giác không mấy an toàn. Với chất giọng này thì cô nghĩ anh đang đùa với cô.
Ai biết được anh sẽ làm những gì.
Rồi cuối cùng anh cũng sấy khô mái tóc đen dài óng mượt của cô. Cô ngượng ngùng cảm ơn anh rồi dúi đầu vào gối, trùm chăn lại.
Tề Triết nhìn thấy biểu cảm đáng yêu ấy của cô khiến anh không kiềm chế nỗi. Nhưng anh buộc bản thân phải kìm nén, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô thuộc về anh, cô sẽ là vợ anh, cô sẽ là mẹ của con anh mà thôi! Không thể nào sai được!
Anh nằm xuống bộ đệm được nhân viên sắp xếp dưới sàn nhà cho mình, có chút không thoải mái. Dường như đây là lần đầu tiên anh bị đối xử như vậy.
Ấy mà không sao! Nếu như có thể làm cô có cảm giác yên tâm, thoải mái thì làm gì cũng đáng.
Tăng Gia Hân không thể ngủ được, mắt cô cứ mở ra, chùng không có ý định khép lại. Có lẽ là do cô hồi hộp quá. Cô ngại ngùng quá.
Tề Triết đột nhiên lên tiếng khiến Tăng Gia Hân không khỏi bất ngờ, anh nói:
“Em biết vì sao hồi trước anh lại luôn né tránh em không?”
Tăng Gia Hân nghe vậy liền sững người, cô cố lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Chắc là vì em quá phiền, em không đủ xinh, em không đúng tư cách đứng cạnh anh!”
Tề Triết cười thành tiếng khiến cô đã ngại rồi còn ngại hơn. Anh trả lời:
“Trời ơi haha! Tại sao em lại có suy nghĩ như thế chứ? Có phải em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đúng không?”
“Anh đừng cười emm!!!”
“Thực ra, lúc đó, chính là do bản thân anh sợ rằng mình không thể khống chế được tình cảm khi đứng trước mặt em.
Như em biết thì anh là một kẻ đào hoa, lăng nhăng,