Nhận thấy Tề Triết đã chìm vào giấc ngủ, Tăng Gia Hân ngồi dậy, lúc chiếc túi xách kiếm điện thoại.
Cô ngay lập tức nhắn tin cho Hắc Dạ:
“Sáng sớm đón chị tại Hilltone”
Rồi cô lục kiếm chiếc ống tiêm đã được bọc gói kĩ mà cô thu thập được từ Nightmare.
“May mắn là chưa quên!”
Rồi cô gọn gàng cất nó vào một góc nhỏ của chiếc túi rồi đưa mắt nhìn về phía người con trai nằm ở dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Trái tim cô chợt quặn đau, nước mắt cô cứ muốn tuôn ra như sông như suối. May mắn rằng cô đã chặn đứng kịp thời.
Tại sao, đến cuối cùng thì cô vẫn thao thức vì anh thế này kia chứ? Tại sao, đến tận bây giờ anh mới nói những lời kia với cô kia chứ?
Bây giờ có phải là quá muộn hay không? Hay bây giờ cũng gì là bước khởi đầu? Nút thắt của trái tim cô vừa muốn buông lõng ra vừa muốn khóa chặt lại.
Cô thật tình muốn biết những điều anh nói có đúng sự thật hay không. Hay đó đây chỉ là trò đùa của anh đối với cô mà thôi.
Nếu như anh thích cô, quan tâm cô, thương cô, yêu cô thì anh không cần phải chờ đến lúc này mới nói cho cô hay. Ước gì, cô biết được trong lòng anh giờ đây đang nghĩ gì.
Bỗng dưng cô chợt nhớ về kí ức tuổi nhỏ ngày trước.
Năm cô lên 8, anh lên 10. Hồi đó tay chân cô vụng về, cô còn không giỏi về mặt ăn nói. Đi học khiến cô chán chường. Cô không muốn làm quen bạn bè cũng không muốn để tâm đến họ.
Tính cách của cô hệt như những cụ già vậy. Không rong chơi, nô đùa, không chút kỉ niệm thời thơ ấu.
Cuộc sống của cô chỉ đơn giản là đi học và về nhà. Còn anh thì ngược lại. Anh kết thân được rất nhiều người và ai nấy đều yêu quý, mến mộ anh.
Tuy còn nhỏ như thế mà anh đã có rất nhiều bé gái thích và đem lòng trao cho anh. Và đương nhiên là bao gồm cả cô.
Vì biết rằng cô và anh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, họ biết rằng hai người không có mối quan hệ hay tình cảm tốt đẹp, rồi anh và cô cũng chẳng có gì cả nên ai cũng xem cô như kì đà cản mũi, cóc ghẻ,…
Họ cho rằng cô không xứng để đứng bên cạnh Tề Triết.
Rồi đến một hôm, lớp tan học sớm hơn dự tính, tài xế chưa kịp đến đón cô. Một đám