Lúc bấy giờ, Tăng Gia Hân ngồi trên xe của Hắc Dạ, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lòng trĩu nặng tương tư, nghĩ về anh cùng những lời đã nói.
Cô bất ngờ mở miệng cất tiếng nói với Hắc Dạ:
"Theo em, chị có nên dứt áo ra đi không? Chị có nên từ bỏ..."
Nghe vậy, Hắc Dạ cong cong khóe miệng rồi đáp:
"Tùy chị thôi. Với em nghĩ rằng chị nên thành thật với lòng mình. Lỡ đâu đống cảm giác, tình cảm kia mà chị giành cho hắn chỉ là trong sáng giữa anh trai và em gái thì sao?
Nhưng thú thực, nếu như là em thì em sẽ chọn Andy hoặc Jackin thay vì tên phụ bạc ấy. Mà đó là đối với em, còn ý chị thế nào còn phụ thuộc vào lòng chị mà thôi!"
"Nhưng anh ấy bảo là những lúc đó cũng chỉ vì chị mà thôi. Anh ấy muốn chị kiếm người xứng đáng hơn..."
"Chắc gì những điều hắn nói đã đúng? Lỡ đâu hắn đang đùa cợt tình cảm của chị thì sao? Mấy ai biết được? Em thì không có ác cảm với hắn nhưng chị Băng thì có. Em khuyên chị đừng dây vào vết xe đỗ nữa.
Nếu hắn thật lòng thật dạ thì ok thôi, chấp nhận được. Chứ hắn mà đùa giỡn, cợt nhã thì chết với em. Ngoài ra, em ước có sự cố nào đó để hắn chứng minh tình yêu đối với chị!"
Hắc Dạ nửa đùa nửa thật, nửa ấm áp, nửa lạnh lùng nói với Tăng Gia Hân. Dường như lúc này cô cảm thấy mình rất rối ren, không biết nên làm sao.
Đầu óc của cô bây giờ đang bị bó chặt bởi hai bên tư tưởng, nên hay không nên, có hay không. Rời đi hay ở lại? Đó đây vẫn là sự lựa chọn khó nhằn của cô.
Cô không biết bản thân nên đối mặt với nó ra sao. Bản thân cô như bị thắt chặt lại, cô cố vùng vẫy để thoát ra khỏi áp lực này nhưng chẳng được!
Cô ước mình quyết đoán hơn! Cô ước, cô không yêu anh nhiều như vậy để rồi lại đau thương...
Chiếc xe Cadillac của Hắc Dạ đi từ Hilltone nhanh chóng đi về tổng bộ của Tân Đạo Đảng. Vẫn là khung cảnh xa